Chương 8 - Người Trở Về và Những Dối Trá

Mục đích trở lại nhà họ Ừng, không gì khác ngoài việc tiếp cận Ừng Hạo và chiếm đoạt tài sản.

Tôi vậy mà lại để một con rắn độc như thế quanh quẩn bên người suốt từng ấy thời gian!

Ừng Hạo ngẩn người, rồi gằn giọng: “Hóa ra bảo cô có bệnh thần kinh còn là khen rồi đấy. Cô biết mẹ sẽ đau lòng thế nào khi biết chuyện này không? Bà thật lòng coi cô như con gái mà yêu thương.”

Anh ấy vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật rằng cô bé từng ngày ngày chạy theo gọi mình “Anh Hạo ơi” lại biến thành con người ghê tởm thế này.

Anh lo nhất là mẹ mình sẽ không chịu nổi cú sốc này.

Nhưng loại chuyện này, cũng chẳng thể giấu được mãi.

Quý Lan biết mình đã bại lộ, ngược lại lại phá lên cười như điên: “Đau lòng? Hồi đó tôi bị bán đến vùng núi, bị một lão què xấu xí cưỡng hiếp, có ai hiểu được nỗi đau của tôi không?”

“Nếu tôi không tự cứu mình, thì cả đời tôi sẽ bị nhốt trong cái nơi đó làm nô lệ cho đàn ông, bị giày vò đến chết. Tôi phải sống!”

Tôi lạnh giọng phản bác: “Sống bằng cách lừa bán thêm nhiều cô gái và trẻ con vô tội ư? Cô từng bị ướt mưa, nhưng không có nghĩa cô được phép xé toạc ô của người khác để bắt họ cùng cô dầm mưa.”

Quý Lan gào lên, khinh bỉ nhổ nước bọt về phía tôi: “Một con công chúa ngậm thìa vàng như cô có tư cách gì mà nói tôi?”

Tôi nhún vai, chẳng buồn đôi co nữa.

Đúng lúc đó, cảnh sát tới, còng tay Quý Lan lại. Một người trong số họ còn cảm ơn tôi:

“Cô Lâm cảm ơn cô đã phối hợp. Cuối cùng chúng tôi cũng tóm được mắt xích quan trọng còn sót lại trong đường dây buôn người đã tồn tại suốt bao năm qua.”

Sau khi tôi gọi báo án, cảnh sát đã nhanh chóng xác minh và xác nhận Quý Lan chính là kẻ bị truy nã bấy lâu.

Quý Lan biết tình hình đã hết đường cứu vãn, ánh mắt độc ác trừng trừng nhìn tôi. Lúc bị áp giải đi ngang qua cô ta nghiến răng nguyền rủa:

“Lâm Nhiên, đừng vội đắc ý! Tao chờ ngày mày còn thảm hơn tao!”

Tôi lạnh lùng giơ tay tát thẳng vào mặt cô ta: “Vậy thì kiếp này cô khỏi đợi nữa. Lo mà học cách sống sao cho tử tế trong tù đi!”

Ừng Hạo nắm lấy tay tôi, xót xa xoa nhẹ: “Đau không em?”

Thật ra cái bạt tai đó, tôi đã muốn tát cô ta từ lâu rồi.

Quý Lan lập tức quay sang tố cáo với cảnh sát: “Cảnh sát! Cô ta cố ý hành hung tôi! Mau bắt cô ta lại đi!”

Tôi nhìn cô ta với ánh mắt thương hại: “Xem ra một cái tát vẫn còn nhẹ.”

Cảnh sát dẫn Quý Lan, người đang gào thét như phát điên, rời khỏi khách sạn.

Ừng Hạo che chở tôi, trên mặt đầy áy náy: “Dye Dye, may mà em thông minh, nhìn thấu được bộ mặt thật của cô ta. Nếu không, cả nhà mình chẳng biết còn bị cô ta dắt mũi đến mức nào nữa.”

Tôi trừng mắt liếc anh một cái: “Sau này đừng để xuất hiện thêm một Trương Lan hay Lý Lan nào nữa đấy.”

Ừng Hạo vội vàng cam đoan: “Tuyệt đối không! Nếu không phải ba mẹ bắt anh quan tâm cô ta nhiều một chút, anh còn lâu mới để ý.”

Câu này thì là thật.

Việc Quý Lan bị bắt không hề bị che giấu, rất nhanh đã lên cả bản tin thời sự buổi tối.

Chúng tôi còn chưa kịp nói gì thì mẹ chồng đã biết toàn bộ sự thật, cả chuyện Quý Lan từng muốn quyến rũ Ừng Hạo.

Bà vừa hối hận, vừa đau lòng: “Mẹ vốn vì nghĩ đến tình nghĩa với mẹ cô ta, mới muốn bù đắp thêm chút tình cảm. Không ngờ lại rước sói vào nhà, suýt nữa hại cả nhà mình.”

“Dye Dye [Nhiên.Nhiên], mẹ xin lỗi con, để con phải chịu uất ức rồi.”

Mẹ chồng nắm lấy tay tôi, thành khẩn xin lỗi.

Tôi mỉm cười rộng lượng:

“Mẹ, chuyện này không phải lỗi của mẹ. Ai mà ngờ cô ta lại là loại người như thế chứ.”

Lời còn chưa dứt, tôi bỗng thấy trong người cồn cào, bụng quặn lên khó chịu. Tôi ôm miệng, cúi xuống nôn khan ngay trước mặt mẹ chồng.

Bà giật mình hoảng hốt, vội đỡ lấy tôi, rồi như sực nhớ ra điều gì, mắt sáng lên:

“Dye Dye, không lẽ… con có thai rồi?!”

Tôi sững người.

Ừng Hạo lập tức bế bổng tôi lên, đưa thẳng đến bệnh viện.

Kết quả kiểm tra: tôi thật sự đã mang thai, được tám tuần rồi.

Cả nhà vui mừng reo hò không ngớt.

“Thật tuyệt vời! Anh sắp được làm ba rồi!” – Ừng Hạo bế tôi xoay vòng không ngừng.

“Mẹ sắp có cháu rồi! Mẹ sắp được làm bà nội rồi!” – Mẹ chồng phấn khởi vỗ tay liên tục, rồi quay sang nhắc con trai, “Cẩn thận chút đi, đừng làm Dye Dye chóng mặt!”

Ừng Hạo nghe vậy liền vội vàng đặt tôi xuống, mặt đầy căng thẳng lo lắng nhìn tôi.

Vì tôi mang thai, cả nhà như chìm trong không khí hạnh phúc rạng ngời.

Còn tôi thì vẫn hơi bối rối… Tôi sắp làm mẹ thật sao?

Tôi không chắc mình đã thật sự sẵn sàng làm mẹ chưa.

Nhưng nhìn mọi người háo hức mong chờ em bé đến thế, trong lòng tôi cũng bắt đầu dâng lên cảm giác ấm áp và mong chờ.

Ba mẹ tôi cũng lập tức bay về, cả gia đình vây quanh tôi như bảo bối mà cẩn thận chăm sóc từng li từng tí.

Quà cáp gửi đến chất đầy biệt thự, đến mức không còn chỗ để.

Còn về phần Quý Lan – bản án nhanh chóng được tuyên: tù chung thân.

Cô ta sẽ phải sống phần đời còn lại trong tù.

Còn tôi, thuận lợi sinh ra một bé gái đáng yêu – trở thành viên ngọc quý trong lòng cả nhà.