Chương 7 - Người Trở Về và Những Dối Trá

11

Tôi vừa giơ tay, định ra hiệu cho vệ sĩ phá cửa thì bất ngờ, cửa phòng lại bị mở từ bên trong.

Ừng Hạo lao ra với gương mặt đầy giận dữ.

Nhưng khi thấy tôi, nét giận trên mặt anh lập tức chuyển thành lo lắng và uất ức.

Anh túm lấy tay tôi, vội vàng giải thích:

“Dye Dye [Nhiên Nhiên], sao em lại đến đây? Nghe anh nói đã! Là Quý Lan bỏ thuốc anh, cô ta định giở trò với anh. Nhưng anh đã chạy ra ngoài rồi! Em tin anh đi, anh hoàn toàn trong sạch, không để cô ta chạm được vào người đâu!”

Sự phẫn nộ trong lòng tôi vì câu nói đó mà dịu lại.

Tôi khẽ mím môi, cười nhẹ, giơ tay vỗ nhẹ lên tay anh: “Xem ra vẫn chưa đến mức hết thuốc chữa.”

Tôi nhìn anh, tuy quần áo có chút lộn xộn, nhưng vẫn còn nguyên trên người.

Ít nhất, không cần tôi ra tay, anh cũng đã tự mình thoát ra.

Ừng Hạo thấy tôi không giận, lại càng uất ức: “Quý Lan bị điên rồi! Cô ta nói em chuẩn bị bất ngờ cho anh, rủ anh đến đây gặp em. Lúc đó anh thấy hơi kỳ lạ, nhưng lại sợ nhỡ đâu em thật sự chuẩn bị gì đó đặc biệt nên mới đi theo. Ai ngờ… cô ta lại muốn chuốc thuốc anh! Anh chưa kịp uống thì cô ta đã lao tới định đè anh xuống…”

Nói đến đây, anh rùng mình, nét mặt vẫn còn hoảng hốt: “May mà anh chạy kịp. Không thì mất hết cả trong sạch rồi!”

Đúng lúc đó, Quý Lan từ trong phòng lao ra, quần áo xộc xệch, mắt đỏ hoe.

Nghe được lời Ừng Hạo, cô ta nghẹn ngào: “Anh Hạo, anh quên rồi sao? Anh từng nói anh thích em nhất mà! Là anh rủ em đến khách sạn, nói muốn cùng em…”

Ừng Hạo nhìn cô ta với ánh mắt ghê tởm: “Nếu thật sự là anh hẹn, thì anh còn chạy ra ngoài làm gì? Với lại, mắt anh đâu có mù. Vợ anh xinh như tiên giáng trần, bỏ vợ để đụng vào cô? Xin lỗi, khẩu vị anh không nặng như thế đâu.”

Xung quanh lập tức vang lên tiếng cười nhạo.

Mặt Quý Lan đỏ như máu, vẫn cố không cam tâm lao tới định ôm lấy Ừng Hạo.

Dù chưa thành công trong việc “lên giường”, nhưng thấy tôi có mặt ở đây, cô ta biết tôi chắc chắn đã nghi ngờ hoặc biết chuyện.

Chỉ cần có thể chia rẽ tình cảm vợ chồng tôi, cô ta vẫn chưa thua.

May mà vệ sĩ phản ứng nhanh, lập tức kéo cô ta ra.

Ừng Hạo sợ đến mức núp luôn sau lưng tôi, tránh xa Quý Lan như tránh tà, cứ sợ bị cô ta chạm vào.

Những giọt nước mắt long lanh tuôn rơi từ khóe mắt Quý Lan, gương mặt đầy đáng thương, tay xoắn lấy vạt áo như muốn vò nát.

“Anh Hạo, ngày xưa anh với em thân thiết nhất mà. Chính anh từng nói sau này lớn lên sẽ cưới em. Sao mọi thứ lại thay đổi từ khi cô ta xuất hiện? Không thể trở lại như xưa sao?”

Nhưng từ trong đôi mắt đỏ hoe của cô ta, tôi chỉ thấy đầy toan tính và oán độc.

Ừng Hạo thì nhíu mày, giọng đầy ghét bỏ: “Hồi đó là chơi trò gia đình, cô hiểu không? Là do mấy người bắt tôi học lời thoại trong phim, chứ đâu phải thật lòng.”

“Tôi từ đầu đến cuối chỉ coi cô là em gái. Người tôi yêu là vợ tôi – Lâm Nhiên. Trước đây là cô ấy, bây giờ là cô ấy, và mãi mãi sau này cũng là cô ấy.”

“À mà giờ cô ngay cả làm em gái tôi cũng không đủ tư cách.”

“Cô chắc chắn đầu có vấn đề rồi. Nhiên à, em không có số điện thoại của viện trưởng bệnh viện tâm thần à? Gọi đi, đưa cô ta đi khám đầu óc gấp.”

Lời Ừng Hạo khiến cả người Quý Lan tái nhợt. Cô ta lần này không giả khóc nữa mà khóc thật, khóc đến xé ruột xé gan.

Tôi lấy điện thoại ra, vừa lúc nhận được một tin nhắn mới.

Ánh mắt tôi lạnh đi, nhìn Quý Lan, giọng khinh bỉ và căm phẫn: “Cô chắc không cần đi bệnh viện tâm thần đâu. Nơi cô sắp phải đến… là một chỗ khác.”

12

“Gì cơ?” – Ừng Hạo ngạc nhiên hỏi.

Quý Lan cũng ngừng khóc, cảnh giác nhìn tôi chằm chằm.

Tôi chẳng muốn nói nhiều, lập tức gọi điện báo cảnh sát, sau đó lạnh lùng lên tiếng:

“Cô ta nên đến đồn công an uống ly trà nóng rồi.”

Sắc mặt Quý Lan lập tức biến đổi, giọng gào lên the thé: Lâm Nhiên! Cô làm gì vậy?!”

Ừng Hạo cúi đầu hỏi nhỏ tôi: “Cô ta phạm tội à?”

Tôi gật đầu, mở kết quả điều tra mà ba tôi vừa gửi đến và đưa cho anh xem.

“Quý Lan, đúng là mười năm trước cô từng bị bán đến vùng núi hẻo lánh, nhưng không lâu sau lại câu kết với bọn buôn người, cùng bọn chúng thực hiện các hành vi buôn bán và lừa đảo.”

“Cô đã từ nạn nhân trở thành kẻ tội phạm, suốt những năm qua không biết đã hại bao nhiêu cô gái và trẻ em vô tội.”

Tôi càng nói, giọng càng lạnh lẽo.

“Nếu không có cô, những đứa trẻ ấy sẽ không dễ bị lừa như vậy. Chính vì cô là phụ nữ, nên chúng mới dễ dàng tin tưởng mà rơi vào bẫy.”

“Không lâu trước, bọn buôn người bị bắt, cô chạy thoát, rồi trốn chui trốn lủi khắp nơi. Tới khi thấy tin tức về nhà họ Ừng trên truyền thông, cô mới nghĩ đến việc nhận lại thân phận cũ, mượn danh nghĩa ‘người thân mất tích’ để vừa trốn truy nã, vừa mưu lợi cho bản thân.”

“Quý Lan, cô thật sự khiến người ta thấy ghê tởm.”

Ngay lúc tôi nhận được bản điều tra từ ba, tôi cũng hoàn toàn sốc.

Tôi chỉ nghi ngờ cô ta có vấn đề, nhưng không ngờ sự thật lại kinh khủng đến mức này.

Một kẻ từng bị bán làm người, sau lại trở thành kẻ buôn người. Trên tay còn dính cả mạng người.