Chương 7 - Người Trở Về Từ Bóng Tối
Gặp nhau trong tiệc mừng công ở quân khu, có gì gọi là trùng hợp?
“Mẹ ơi, cô kia sao cứ nhìn mẹ mãi thế?” Niệm Niệm nhỏ giọng hỏi bên tai tôi.
Giang Dịch liền tự nhiên bế con gái lên.
“Ba!”
Niệm Niệm vui vẻ ôm lấy cổ anh.
Nụ cười của Tô Man Ni lập tức đông cứng.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Giang Dịch, ngón tay bất giác siết lại, đến mức không nhận ra cả ánh mắt né tránh của Thẩm Thính Lam.
Cũng khó trách cô ta có phản ứng này – dù Giang Dịch những năm qua ở nước ngoài cùng tôi, nhưng với tư cách là đội trưởng y tế lực lượng gìn giữ hòa bình, tiến sĩ y học, anh là chuyên gia đặc biệt được quân y viện mời về hợp tác. Chỉ là anh luôn chuyên tâm nghiên cứu, tôi cũng không ngờ Tô Man Ni lại biết anh.
Cơ mà nghĩ lại cũng hợp lý – Tô Man Ni luôn khao khát bám víu quyền thế, đối với mọi sĩ quan có tương lai trong hệ thống quân khu, cô ta đều nắm rõ không sót ai. Không như vậy, cô ta làm sao cướp được Thẩm Thính Lam từ tôi chứ?
“Người này là?” Thẩm Thính Lam lên tiếng, ánh mắt ngập ngừng lướt qua giữa tôi và Giang Dịch.
“Chồng tôi, Giang Dịch.” Tôi mỉm cười đáp.
Sắc mặt Thẩm Thính Lam lập tức khó coi.
“Không ngờ chị lại kết hôn nhanh vậy.” Cuối cùng Tô Man Ni cũng tìm lại được giọng nói, sự ghen tị trong câu chữ gần như tràn ra ngoài, “Lại còn có con lớn thế này rồi, nói thật nhé, chị đúng là nhanh thật đấy. Mới vài năm đã kết hôn sinh con. Nhưng chẳng phải lúc trước chị yêu Thính Lam đến chết đi sống lại sao? Em còn tưởng chị nhất định sẽ lấy anh ấy. Đứa bé này không phải là…”
Cô ta cố tình kéo dài giọng, ám chỉ đã quá rõ ràng. Ánh mắt Thẩm Thính Lam cũng trở nên dò xét, liên tục nhìn nét mặt và dáng vẻ của Niệm Niệm.
“Tô Man Ni, cô có ý gì?” Tôi hỏi.
Tô Man Ni cười tươi, giọng ngây thơ: “Không có gì đâu mà, chỉ là nhắc nhở bác sĩ Giang một chút thôi. Chị à, khả năng thu hút đàn ông của chị đúng là ngày càng cao nhỉ.”
Ánh mắt Giang Dịch lạnh băng: “Cô Tô có vẻ rất quan tâm đến quá khứ của vợ tôi. Hay lắm, tôi cũng muốn biết mẹ cô năm xưa đã làm cách nào bám lấy Phó tư lệnh Lục. Chúng ta mở miệng nói rõ luôn đi.”
Sắc mặt Tô Man Ni tái nhợt.
Tôi chẳng muốn tiếp tục dây dưa với bọn họ, quay đầu nói với Tần Chính Hùng và Tần Phong: “Ba, anh, mình về thôi.”
Lời còn chưa dứt, giọng Tô Man Ni đã gào lên chói tai: “Lục Diệc, chị điên à? Chị gọi ai là ba?”
“Có vẻ không liên quan đến cô thì phải?”
Thẩm Thính Lam bất ngờ đứng dậy, ánh mắt phức tạp nhìn tôi: “Diệc Diệc, vậy là mấy năm qua em đều ở nhà họ Tần sao?”
“Liên quan gì đến anh?” Giang Dịch cắt ngang, tay ôm lấy vai tôi một cách tự nhiên.
Tô Man Ni cắn chặt môi, lớp trang điểm tỉ mỉ cũng không che nổi sự vặn vẹo vì phẫn nộ.
Cô ta bất ngờ chỉ vào Niệm Niệm, hét lên: “Dù cô có cậy nhà họ Tần đi chăng nữa thì sao, đứa bé này căn bản không phải con nhà họ Giang! Giang Dịch, anh bị con đàn bà này lừa rồi!”
Niệm Niệm sợ hãi, nép vào lòng Giang Dịch, khóc nức nở.
Giang Dịch nhẹ nhàng vỗ về lưng con gái, giọng lạnh lẽo: “Cô Tô, vu khống người thân của quân nhân đang tại ngũ là hành vi vi phạm pháp luật. Có cần tôi yêu cầu quân y cung cấp kết quả giám định huyết thống không?”
Thẩm Thính Lam lập tức kéo tay Tô Man Ni: “Đủ rồi! Chúng ta đi thôi.”
“Buông tôi ra!” Tô Man Ni hất tay anh ta ra, chỉ tay về phía tôi: “Lục Diệc, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chị luôn là người nổi bật, cướp hết mọi thứ vốn nên là của tôi? Chị quay về làm gì? Chị quay về làm gì chứ?!”
Tôi yên lặng nhìn dáng vẻ phát cuồng của cô ta, lần đầu tiên cảm thấy cô ta thật đáng thương.
Cô ta cướp huân chương quân công của tôi, cướp người thân tôi, cướp cả vị hôn phu của tôi, cứ ngỡ làm thế là chứng minh mình giỏi hơn tôi.
Nhưng cô ta mãi mãi không hiểu rằng, thứ thực sự thuộc về bạn, thì chẳng ai có thể cướp đi được.
Tôi không buồn đáp lại, chỉ nắm tay Giang Dịch rời khỏi nơi đó.
【Chương 9】
Sau khi về nhà, ba và anh trai thay phiên nhau khuyên tôi, dặn tôi đừng để mấy chuyện kia trong lòng. Nếu người nhà họ Lục còn dám đến tìm tôi, họ sẽ đứng ra giải quyết. Tôi gật đầu đồng ý, cũng không nghĩ nhiều nữa.
Thế nhưng Lục Chấn Bang và Lục Chiến như phát điên, liên tục gọi điện làm phiền tôi, cố dùng danh nghĩa tình cha con, tình anh em để áp đặt đạo đức lên tôi, muốn tôi theo họ về.
Tôi biết rất rõ, tất cả những việc họ làm, chẳng qua chỉ vì muốn bám víu quan hệ với nhà họ Tần, vì tiền đồ của bản thân mà thôi, chưa bao giờ thật sự là vì tôi.
Chiều hôm đó, tôi đang ngồi nghỉ trên sofa thì điện thoại bất ngờ rung lên.
Trên màn hình hiện ra một dãy số lạ.
Tôi do dự giây lát, cuối cùng vẫn nhấn nút nghe.
“Diệc Diệc, ba nhập viện rồi.”
Đầu dây bên kia là giọng Lục Chiến đầy lo lắng: “Bác sĩ nói tình hình không mấy khả quan, em có thể về thăm một chút được không?”
Tôi cầm điện thoại, trầm mặc một lúc, trong lòng trào lên những uất ức chất chứa suốt bao năm.
“Tôi rất bận.” Tôi lạnh nhạt đáp, chuẩn bị cúp máy.
“Đợi đã!” Lục Chiến vội kêu lên: “Thật ra… thật ra là Man Ni xảy ra chuyện rồi, cô ấy đột phát bệnh bạch cầu cấp tính, hiện đang cấp cứu trong bệnh viện. Bác sĩ nói cần ghép tủy, nhưng ngân hàng tủy không có mẫu phù hợp. Máu của em và cô ấy giống nhau, đều là nhóm máu hiếm… em có thể…”
Tôi sớm đã nghe nói vì tôi trở về mà Tô Man Ni gây náo loạn trong nhà, chỉ không ngờ cô ta lại làm đến mức phải nhập viện.
Tôi cười khẩy: “Tôi có thể hay không, anh nghĩ sao?”
Ngay khi tôi định cúp máy, bên cạnh vang lên một giọng nói: “Đi đi, Diệc Diệc, anh sẽ đi cùng em.”
Là Tần Phong.
Giọng nói của anh luôn khiến tôi bình tĩnh lại.