Tôi nhận thầu tuyến “xe buýt 1 tệ” duy nhất của cả làng, mười năm không tăng giá.
Chỉ để những cụ già ở lại trên núi có thể vào thành bán ít rau.
Kết quả lại bị một cậu sinh viên về quê thăm người thân báo cáo là “xe cũ nát, không có điều hòa”, khiến xe bị tạm giữ, tuyến xe bị buộc ngừng hoạt động.
Tôi dứt khoát bán luôn chiếc xe buýt, lên thành phố mở một công ty chuyên đưa đón giới nhà giàu bằng xe bảo mẫu hạng sang.
Đến ngày họp chợ, nhìn những cụ già gùi cả trăm cân rau, đội nắng đi bộ mấy chục cây số vào thành phố, còn bến xe thì trống không — cậu sinh viên kia bị cả làng chỉ trỏ đến mức chẳng ngẩng đầu lên nổi.
Bình luận