Chương 8 - Người Tình Trong Ngày Ly Hôn
Chúng tôi — không còn liên quan gì nữa.
“Xin lỗi.”
Bánh xe vali lại lăn đi, che lấp câu nói nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.
Giang Hằng rốt cuộc là xin lỗi vì điều gì, tôi tha thứ hay không, giờ cũng không quan trọng nữa.
Lần đầu tôi suy nghĩ về việc đi du học là khi 21 tuổi.
Cũng chính năm đó, Giang Hằng cầu hôn tôi.
Tôi đã từng thấy anh yêu tôi sâu đậm đến nhường nào, vì vậy tôi biết — khi anh quỳ một gối nói sẽ yêu tôi suốt đời — ngày đó đã không còn tồn tại nữa.
Nhưng tôi vẫn đeo chiếc nhẫn ấy vào, cố giữ lấy anh.
Vì khi đó, tôi vẫn còn rất, rất yêu anh.
15 — Ngoại truyện Kỷ Minh Xuyên
Tôi ngồi trên máy bay, nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống.
Hành khách bên cạnh chọc nhẹ vào tay tôi, đưa một tờ giấy, tôi vội vàng lí nhí cảm ơn.
“Trùng hợp thật đấy, chị học khóa trên.”
Giọng trầm quen thuộc khiến tôi bật cười giữa nước mắt.
Tức giận đến mức cầm luôn tờ giấy chưa dùng, đập thẳng vào đùi cậu ta:
“Không hề trùng hợp nhé. Tiệc rượu, khu nhà, quán cà phê dưới tòa nhà chỗ tôi làm — em như chạy vòng vòng trong đời tôi vậy đó.”
Kỷ Minh Xuyên thở dài, ngón tay thon dài khẽ che nửa gương mặt, hỏi: “Vậy thế này có đủ kín đáo chưa?”
Nhận ra mình sắp bị ánh mắt đẹp đẽ ấy làm tan chảy, tôi lập tức quay đi: “Nói chuyện nghiêm túc đi.”
Cậu ta buông tay, nghiêng đầu, tiếp tục đuổi theo ánh nhìn của tôi: “Vậy chị cũng nghiêm túc nghe em nói một lát nhé.”
“Em đã luôn chờ người em thầm yêu chia tay. Kết quả, cô ấy lại kết hôn với bạn trai. Không còn cách nào khác, em chỉ có thể đợi đến khi cô ấy ly hôn.”
Tôi nghe mà đầu đầy vạch đen.
Còn đang định nghe xem cái miệng kia nói ra điều nực cười gì nữa, thì đột nhiên nhận ra ánh mắt cậu ấy càng lúc càng nghiêm túc.
“Sau khi cô ấy ly hôn, em chỉ muốn sống gần cô ấy một chút, ‘gần nước giếng thì lấy được trăng’.
Bên trung gian nói có căn hộ rất gần sẽ bán, xem nhà xong, nếu đồng ý thì sẽ đưa đến công ty cô ấy để ký hợp đồng luôn.”
“Kết quả là… khi gặp chủ nhà mới biết, thật sự rất gần.”
“Là căn nhà của chính người em yêu thầm bấy lâu.”
Lời vừa dứt, tôi có phần sững sờ.
Cậu ta nhướng mày hỏi: “Nghe hiểu chưa?”
Tôi theo phản xạ lắc đầu: “Không, không hiểu.”
Tưởng là một bậc thang, hóa ra là cái bẫy.
Cậu ta mím môi cười, nhìn tôi chằm chằm: “Mới đi có mấy ngày mà đã quên cả tiếng mẹ đẻ rồi sao?”
“Không sao, chị nghỉ ngơi đi.
Đợi máy bay hạ cánh, em sẽ dùng tiếng nước A nói lại với người em thầm yêu một lần nữa.”
16 — Kết thúc
Khi máy bay hạ cánh, bầu trời phía bên kia đại dương đang vào thu, nắng nhạt, gió dịu và hàng cây phong ven đường đang thay lá.
Tôi kéo vali bước ra khỏi nhà ga, không ai đợi tôi lần này.
Không có bó hoa nào, không có tiếng gọi vội vàng hay đôi mắt ướt đỏ như Giang Hằng ngày ấy.
Nhưng tôi lại thấy nhẹ lòng.
Không còn cảm giác mắc kẹt giữa yêu và hận, giữa níu giữ và buông bỏ, giữa kỳ vọng và thất vọng.
Chỉ còn một mình tôi — đầy đủ và đủ đầy.
Điện thoại rung lên.
Là Kỷ Minh Xuyên gửi tin nhắn: “Chị đã ăn tối chưa? Em đặt một quán nhỏ gần khu chị ở, không phải sang trọng, nhưng chắc chắn không khiến chị khó xử. Nếu không muốn gặp, em sẽ ngồi một lát rồi về.”
Tôi nhìn tin nhắn, bật cười.
Chàng trai này… khác với những người tôi từng biết.
Cậu ấy không ồn ào, không áp đặt, không cố chen vào đời tôi — chỉ lặng lẽ đi cạnh, như thể sẵn sàng chờ đợi bao lâu cũng được.
Tôi trả lời lại một dòng rất ngắn: “Chờ tôi 15 phút.”
Tối hôm đó, chúng tôi ăn món cơm thịt nướng Hàn Quốc ở một tiệm nhỏ.
Kỷ Minh Xuyên không nói về chuyện xưa, cũng không nhắc lại lời tỏ tình nào.
Cậu ấy kể chuyện mình học ở nước ngoài, kể cả lần bị rớt môn vì mải làm đồ án thiết kế logo cho một nhóm sinh viên Việt Nam.
Tôi nghe, rồi cũng kể lại vài chuyện cũ — có Giang Hằng, có mẹ, có cả Tiểu Hạ — chú chó tôi từng yêu thương như một phần gia đình.
Mọi thứ đã từng là đau, giờ chỉ còn là những đoạn phim cũ trong đầu.
Khi về đến nhà, Kỷ Minh Xuyên không tiễn vào tận cửa.
Cậu ấy đứng dưới tán cây trước khu nhà, ngước nhìn đèn cửa sổ tầng ba tôi bật sáng, rồi mới lặng lẽ quay đi.
Nhiều năm sau
Tôi trở thành biên tập viên chính cho một kênh podcast về phụ nữ, mang tên “Phía Sau Cửa Sổ”.
Tôi kể câu chuyện của mình, những lần đau, những lần yếu mềm, những lần tưởng mình sẽ không thể bước tiếp.
Người nghe luôn gửi thư về, nói họ thấy bản thân trong tôi.
Tôi không phải ai vĩ đại.
Chỉ là người từng vỡ nát, từng mất mát, rồi chọn tự mình vá lại từng mảnh vỡ.
Một ngày nọ, tôi nhận được một bức thư viết tay.
Ngắn gọn, chữ rất nắn nót: “Nếu có cơ hội yêu lại, chị có sẵn lòng không? Nếu có, lần này để em yêu chị trước nhé.”
Ký tên: Kỷ Minh Xuyên.
Tôi không trả lời thư.
Tôi gọi điện.
Ở đầu dây bên kia, giọng cậu ấy vẫn ấm áp như ngày nào: “Alo?”
Tôi mỉm cười: “Em muốn ăn gì tối nay?”
[HẾT]