Chương 7 - Người Tình Trong Ngày Ly Hôn
Anh vội vàng giải thích: “Anh chỉ muốn đến gặp mẹ… và gặp em.”
Tôi hít sâu, từ chối: “Không cần thiết. Chúng ta đã ly hôn rồi.”
Giang Hằng lắc đầu, bước lại gần hơn.
Gần đến mức trong không gian chật hẹp này, tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa gỗ hôm nay anh dùng — mùi lạnh lẽo và đắng ngắt.
“Tiểu Hạ, đừng ghét anh. Chúng ta từng có rất nhiều kỷ niệm đẹp mà… thật sự có thể thử lại lần nữa. Anh sẽ đợi em…”
Mấy chữ được Giang Hằng cố ép ra khỏi môi, rồi anh phải mím chặt lại để kiềm nén cảm xúc, mắt anh hoe đỏ, bàn tay áp lên cánh tay tôi, muốn ôm lấy tôi.
Nhưng tôi giơ tay lên, cắt ngang: “Từ ngày anh tháo nhẫn cưới xuống, giữa chúng ta đã không còn tương lai nữa.”
Tôi biết, những ngày sau này cũng vậy.
Chỉ cần tôi nhớ đến việc — vào lúc tôi đau đớn nhất — người đàn ông từng nói yêu tôi lại đang hôn một người phụ nữ khác, thì tôi chắc chắn sẽ nghi ngờ, sẽ nổi điên, sẽ biến thành người mà chính tôi cũng ghét.
Sự tin tưởng là phần quan trọng nhất kết nối tình yêu — đặc biệt là với tôi và Giang Hằng, hai con người vốn đã có một hố sâu cách biệt.
“Việc anh cứ cố chấp như vậy, chỉ khiến phần ký ức đẹp nhất về anh trong em… cũng bị phá hủy theo.”
Bàn tay đang giữ cổ tay tôi, cuối cùng cũng buông lỏng khi tôi dứt lời.
12
Xe của Giang Hằng, đậu ở đầu hẻm cả đêm.
Lúc mẹ kéo rèm cửa, nhìn thấy, không nhịn được mà lại lẩm bẩm: “Lúc Tiểu Hằng đi, trong mắt nó chẳng còn ánh sáng nữa. Mẹ thấy nó thật sự biết lỗi rồi đấy. Tiểu Hạ à, hay là… cho nó thêm một cơ hội đi?”
Khó chịu vì mẹ lúc nào cũng đứng về phía Giang Hằng, tôi bực mình, đáp cộc: “Nếu mẹ muốn cho thì mẹ cho đi.”
Mẹ cười xòa làm lành: “Đừng trẻ con như vậy. Ngần ấy năm tình cảm, con từng bên Giang Hằng rồi, ở cái Vân thị này, còn ai lọt vào mắt con được nữa? Nếu vẫn còn thích, thì nhịn một chút là được mà…”
Hai chữ “thích” đâm thẳng vào dây thần kinh của tôi.
Giống như con nhím xù lông, tôi buột miệng phản kháng mà không nghĩ ngợi: “Nhịn đến khi nào? Đến lúc phải nhịn như mẹ, để rồi ba cũng bỏ đi theo người đàn bà khác sao?”
“Bốp” một tiếng vang lên, má trái tôi bắt đầu nóng rát.
Tôi nhìn mẹ trong nước mắt, nhận ra mình vừa lỡ lời.
Mẹ rụt rè đưa tay đặt lên vai tôi, giọng run rẩy xin lỗi: “Tiểu Hạ, xin lỗi con… là mẹ không tốt, mẹ đã không cho con một gia đình trọn vẹn.”
Cảm giác tội lỗi như sóng trào cuốn tới, nước mắt tôi lập tức vỡ òa.
Tôi đứng dậy, ôm chầm lấy thân hình gầy gò đó, vừa khóc vừa nói: “Con không có ý đó…”
Sao lại biến thành người mà chính tôi từng khinh thường khi xem phim — kiểu người vì đàn ông mà làm tổn thương người thân nhất?
Bao năm qua tôi chịu nhiều uất ức, nhưng mẹ tôi chỉ khóc hai lần: một lần là trong đám cưới tôi, một lần là sau ca phẫu thuật hút thai.
Mẹ đau khi tôi đau, yêu cả những người tôi yêu.
Một lúc lâu sau, tôi nghẹn ngào nói thành lời: “Mẹ ơi… mình rời khỏi Vân thị được không?”
Tôi thật sự không thể yêu người nào khác ở thành phố này nữa.
Nhưng tôi cũng không thể tiếp tục yêu Giang Hằng.
13
Dù không vào được nhà, Giang Hằng vẫn ngồi ở cửa chờ tôi.
Phần lớn thời gian, anh chỉ lặng lẽ giả vờ đáng thương.
Thỉnh thoảng uống rượu, lại ôm tôi khóc lóc, kéo tay tôi hỏi vì sao tôi không yêu anh nữa, có phải tôi đã yêu người khác không.
Vì vậy, cuối tháng Mười, tôi bán căn nhà ở Tử Thần Loan.
Giang Hằng lại chuyển sang “chăm sóc” chỗ làm của tôi, thỉnh thoảng gửi hoa, gửi trà chiều.
Trong mắt người khác là lãng mạn, trong mắt tôi chỉ là quấy rầy không thể xử lý.
Nửa tháng sau, tôi hoàn tất bàn giao công việc.
Như thể lúc chưa ly hôn, công việc là do chồng tôi gánh vác, còn sau ly hôn thì các mối quan hệ nghề nghiệp của tôi bỗng trở nên hòa hợp bất ngờ.
Khi chính thức làm thủ tục nghỉ việc, lần đầu tiên tôi biết có nhiều người quý trọng năng lực làm việc của tôi đến vậy, đến nỗi tiếc nuối khi tôi rời đi.
Ngay cả ông sếp trước giờ luôn mỉa mai tôi cũng tháo kính ra, xoa trán hỏi: “Nhất định phải đi sao?”
Tôi mỉm cười: “Nếu tôi không đi, thì ở lại viết bí kíp ‘gả vào hào môn’, anh giúp tôi tìm nhà xuất bản nhé?”
Đó là câu ông ta từng nói sau lưng tôi khi tôi mới vào làm và mắc lỗi: “Cô ta viết báo cáo công việc không bằng viết sách dạy cách lấy chồng giàu.”
Trước đây sợ bị nói là khó chịu, làm bộ làm tịch, tôi quá ít khi đùa lại.
Câu đùa bất ngờ này khiến ông ta giật mình làm đổ cả ly trà, lá trà dính đầy trên giấy tờ, giống hệt tóc trên đầu ông — ít ỏi mà cứng đầu.
Ông ta chưa từng chịu thừa nhận giá trị thật sự của tôi.
14
Ngày tôi rời Vân thị, Giang Hằng vẫn đến tiễn sân bay.
Ăn mặc bảnh bao chưa từng thấy, như thể sắp ngoại tình vậy.
Ban đầu anh không tiến lại, chỉ đứng ở sảnh sân bay ngó nghiêng một lúc lâu.
Mãi đến khi tôi thật sự sắp đi, anh mới lao tới.
“Tiểu Hạ, em… còn quay lại không?”
Giang Hằng cúi đầu, đồng tử đen láy giờ đây tối sầm, không ánh sáng.
Tôi chợt thấy nghẹt thở: “Không liên quan đến anh.”