Chương 9 - Người Tình Đa Tình Và Cô Bạn Thanh Mai
Tiếng bước chân vang lên bên tai, tôi nghiêng đầu nhìn sang, thấy Giang Dã mặc áo blouse trắng bước nhanh tới bên giường. Anh thành thạo kiểm tra một lượt rồi mới lên tiếng:
“Bác yên tâm, Tiểu Tuyết không bị thương nặng. Đã tỉnh lại tức là không sao, chỉ cần ở bệnh viện nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”
Nói xong, anh cúi người nhìn tôi, trong mắt vừa bất đắc dĩ vừa xót xa.
“Lâm Nhiên Tuyết, đợi em khỏe lại, anh sẽ đưa em đi xin một lá bùa bình an.”
Dù rất yếu, tôi vẫn còn đủ sức nói chuyện, bèn bật cười trêu anh:
“Trước kia chẳng phải anh luôn nói đó là mê tín phong kiến sao? Sao giờ lại nói muốn đưa em đi xin bùa bình an?”
Hồi nhỏ, mỗi lần cùng nhau chơi, trước kỳ thi tôi muốn khấn Văn Khúc Tinh, trước bốc thăm thì khấn Thần Tài. Khi vận khí không tốt, tôi đặc biệt thích đi chùa xin bùa.
Mỗi lần Giang Dã đều tỏ ra không tình nguyện, nhưng lần nào cũng đi cùng tôi. Kêu anh khấn thì anh không chịu, chỉ bảo tôi nên tin vào khoa học nhiều hơn.
Lần này, anh thở dài:
“Không còn cách nào khác, ai bảo anh vừa mới về nước gặp em hai lần, thì cả hai lần em đều bị thương? Xin bùa bình an vẫn hơn.”
Anh ngừng lại một chút, rồi nói thêm:
“Dù sao anh cũng không muốn thấy em bị thương nữa.”
Nghĩ đến nguyên nhân khiến tôi bị thương, tôi lặng im, nhưng mẹ tôi thì không kìm nổi, liền nói:
“Hồi trước mẹ còn nghĩ thằng bé Chu Trì cũng tạm được, nên mới nhắm mắt cho qua để hai đứa ở bên nhau. Không ngờ nó lại như thế, bên cạnh còn vương vấn con thanh mai trúc mã, hết lần này đến lần khác quấy rầy con. Bây giờ còn hại con gặp tai nạn xe. Hai ngày nay nó cứ đến, đến thì cũng thôi đi, còn phải dắt theo cả Dư Điềm. Nhưng con yên tâm, lần nào mẹ cũng đuổi thẳng ra ngoài!”
Lời còn chưa dứt, cửa phòng bệnh — vốn chẳng khóa — vang lên tiếng động.
Chu Trì và Dư Điềm bước vào.
Vừa thấy tôi, Chu Trì lập tức muốn lao đến, nhưng bị Giang Dã ngăn lại, không thể tiến gần.
“Tiểu Tuyết, anh chỉ muốn đến xem em hồi phục thế nào rồi.”
Hắn cố rướn cổ nhìn tôi, rồi lại liếc sang Giang Dã, giọng điệu bất mãn:
“Anh chỉ là một bác sĩ, Tiểu Tuyết là vợ chưa cưới của tôi, anh có tư cách gì ngăn tôi?”
“Thế tôi có tư cách ngăn không?”
Mẹ tôi sầm mặt bước tới, giơ tay tát thẳng một cái, Chu Trì không né tránh, nhận nguyên cái tát ấy.
Thấy vậy, Dư Điềm cũng lao đến.
“Con mụ già chết tiệt này! Lần nào Chu Trì ca ca đến bà cũng đánh, bà thật sự nghĩ tôi không dám động vào bà sao?”
Cô ta tức giận, mẹ tôi cũng chẳng vừa:
“Sao? Đồ không biết xấu hổ mà cũng muốn ăn một bạt tai?”
Nghe thế, Chu Trì cau mày:
“Bác gái, là lỗi của con với Tiểu Tuyết, bác muốn đánh, muốn phạt thế nào con cũng chịu. Nhưng chuyện này không liên quan đến Điềm Điềm, xin bác tôn trọng một chút!”
Mẹ tôi hừ lạnh:
“Hừ, còn đòi tôn trọng? Hai đứa không biết xấu hổ mà còn muốn người khác tôn trọng?”
Nói rồi, mẹ lại giơ tay tát thêm một cái, rồi còn định đánh Dư Điềm.
Chu Trì vội vàng che chở cho cô ta, lại còn nắm lấy cổ tay mẹ tôi, cau mày hất mạnh sang một bên, suýt khiến bà ngã nhào.
“Mẹ!”
Thấy vậy, tôi cố gắng gượng muốn xuống giường đỡ mẹ, nhưng toàn thân đau nhức, chẳng còn chút sức lực.
May có Giang Dã đứng cạnh kịp thời đỡ lấy mẹ tôi, không để bà ngã. Anh khẽ hoạt động cổ tay, rồi trong ánh mắt kinh ngạc của Chu Trì, anh tung một cú đấm thẳng mặt, khiến hắn ngã lăn ra đất.
“Chu Trì ca ca…”
Dư Điềm hoảng hốt nhào tới đỡ, nhưng mẹ tôi nhanh tay túm lấy tóc cô ta, kéo mạnh ra sau rồi tát một cái giòn giã.
“Phì, hai đứa không biết xấu hổ! Cút ngay khỏi phòng bệnh của con gái tao!”
Thế là, mấy ngày tôi hôn mê, cảnh tượng này ngày nào cũng lặp lại.
Mẹ tôi thành thạo cầm cây lau nhà trong góc, quét thẳng hai kẻ đó ra ngoài.
Bảo vệ cũng đến nơi.
Hai kẻ bị quét ra ngoài, nhìn thấy bao người đứng xem náo nhiệt, không dám ở lại thêm, chỉ biết ôm mặt bỏ chạy.
11
Mấy ngày sau đó, mẹ và Giang Dã thay phiên nhau chăm sóc tôi.
Phần lớn thời gian là do Giang Dã ở lại.
Anh ấy trước kia miệng mồm lanh lợi, nói nhiều đến phiền, còn rất độc miệng, vậy mà giờ lại trở nên ít lời hẳn.
Tôi không nhịn được trêu chọc:
“Gì thế? Giờ muốn theo đuổi hình tượng lạnh lùng à?”
Anh vừa lau tay cho tôi, vừa đáp lại:
“Không phải có người từng nói, con trai ít nói mới là đẹp trai nhất sao?”
Là thế sao?
Sao tôi không nhớ gì vậy?
Khụ khụ…
Tôi lại tiếp tục:
“Tôi còn nhớ hồi nhỏ, cô giáo hỏi sau này muốn làm nghề gì, có bạn chọn bác sĩ, anh liền nói làm bác sĩ cực lắm, mà chẳng được tự do chút nào, sao cuối cùng lại chọn làm bác sĩ thế?”
Nếu như ngày ấy anh không chọn làm bác sĩ, có lẽ đã không phải ra nước ngoài, mà chúng tôi cũng không phải chia xa.
Nghe vậy, động tác tay anh khựng lại.
Anh ngước lên nhìn tôi, ánh mắt rất phức tạp.
“Đồ ngốc Lâm Tiểu Tuyết, em thật sự không biết vì sao anh lại muốn làm bác sĩ à?”
Tôi… đáng lẽ phải biết sao?
Anh không nói nữa, nhưng không biết từ khi nào mẹ tôi đã nấp ở cửa, bỗng lao ra, vỗ đùi than vãn một tiếng:
Lâm Nhiên Tuyết, chuyện này mẹ vẫn nhớ rõ đây! Năm đó bố con bất ngờ phát bệnh, hai mẹ con mình ngày nào cũng nước mắt đầm đìa. Lúc ấy Giang Dã ngày nào cũng ở bên cạnh con. Mẹ còn nhớ con từng nói với nó rằng: ‘Giá mà con là bác sĩ thì tốt, như vậy có thể cứu được bố.’ Sau đó thằng bé ngốc này liền chạy về nhà, nói với mẹ nó rằng muốn làm bác sĩ, còn nói phải trở thành bác sĩ giỏi nhất!”
Thì ra… là vì tôi, vì bố tôi…
“Xin lỗi… Em không ngờ…”
Giang Dã cúi đầu, giọng hơi run, trong mắt toàn là áy náy:
“Anh xin lỗi vì đã không kịp…”
Tôi lập tức lắc đầu:
“Anh xin lỗi gì chứ!”