Chương 8 - Người Tình Đa Tình Và Cô Bạn Thanh Mai

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Đúng lúc ấy, Dư Điềm đứng cạnh tôi bỗng cúi xuống, lôi từ chiếc áo khoác vứt ở cuối giường ra một chiếc hộp nhỏ. Mở hộp ra, bên trong là viên ngọc bố tôi cho.

“Chị Nhiên Tuyết tìm cái này à?” cô ta mỉm cười, ánh mắt đầy khiêu khích.

“Đưa đây!” Tôi vươn tay muốn giật lấy, cô ta lập tức lùi lại rồi giả vờ ngây thơ: “Viên ngọc này đẹp quá, cho em mượn vài hôm đi, đừng keo kiệt như vậy.”

“Dư Điềm, trả lại cho tôi!” tôi nhìn cô ta lạnh lùng. Nhưng cô ta vẫn cố nắm lắc viên ngọc trước mặt tôi, chẳng có ý trả.

“Ôi chị đừng… á!” Chưa nói hết câu, cô ta như vấp chân, ngã bổ xuống đất. Viên ngọc trong tay bị văng mạnh về phía góc tường.

Tiếng vỡ trong trẻo vọng lên — viên ngọc tan vụn thành từng mảnh.

“Dư Điềm!” Nhìn kỷ vật của cha nát bấy, tôi hét to, suýt lao tới định đánh cô ta. Nhưng Chu Trì phản ứng nhanh hơn, chặn trước và nói: “Nhiên Tuyết, chỉ là một cục ngọc thôi, cũng không phải thứ quý giá lắm; Điềm Điềm suýt té rồi, em không thể rộng lượng chút sao?”

Trong mắt anh là lời trách móc tôi cùng bao dung dành cho cô ta.

“Đó là kỷ vật của cha tôi!” tôi gằn từng chữ.

Bỗng Chu Trì như chợt nhớ ra điều gì, vẻ hoảng hốt hiện lên. Nhưng anh vẫn ôm chặt Dư Điềm phía sau: “Ngọc đã vỡ rồi, em có nhất thiết phải đánh nó không? Cùng lắm anh sẽ kiếm viên khác bù cho em. Hơn nữa viên ngọc vốn là do bố vợ tương lai để lại cho anh, đã là của anh thì anh muốn xử lý thế nào cũng được, coi như anh tặng cho Điềm…”

Chưa nói hết câu, một cái tát đã phang thẳng vào mặt anh — tôi đã dồn hết sức mình.

“Chu Trì, anh thật khiến tôi thấy ghê tởm!”

Nói xong, tôi ôm mấy mảnh ngọc vụn rồi chạy khỏi căn hộ, không ngoảnh đầu lại.

8

Tôi không ngờ Chu Trì lại đuổi theo ra ngoài.

Tôi chạy đến ven đường cái.

Đèn đỏ sáng, tôi buộc phải dừng lại, anh lập tức chạy đến, vẻ mặt luống cuống không che giấu nổi.

“Tiểu Tuyết, em đừng giận. Anh biết anh sai rồi, nhưng viên ngọc ấy đã vỡ, truy cứu ai đúng ai sai cũng vô ích. Hơn nữa, Điềm Điềm cũng đâu phải cố ý.”

“Anh hứa sẽ bắt nó xin lỗi em, còn sẽ tìm một viên ngọc khác, tốt hơn, để thay thế.”

“Chỉ vài ngày nữa anh sẽ đến nhà em dạm hỏi.”

“Đến lúc đó, anh sẽ mang theo viên ngọc mới, em đừng giận nữa có được không?”

Anh ta lải nhải không ngừng, ánh mắt toàn là cầu xin.

Không xa đó, Dư Điềm đã mặc quần áo chỉnh tề, cũng chạy tới.

Vừa khóc vừa lao về phía vạch dành cho người đi bộ:

“Chị Nhiên Tuyết, là em không cẩn thận làm hỏng ngọc của chị, cùng lắm em lấy mạng này đền cho chị!”

Nói xong, cô ta thẳng thừng lao ra đường.

“Điềm Điềm!”

Thấy cảnh ấy, mắt Chu Trì lập tức đầy lo lắng, suýt nữa lao ra kéo cô ta lại.

Nhưng không biết nghĩ đến điều gì, anh ta quay đầu nhìn tôi một cái, rồi bất ngờ nắm chặt tay tôi, kéo chạy về phía trước.

“Chu Trì, thả tôi ra!”

Sức lực nam nữ vốn chênh lệch, tôi chống cự không nổi.

Thế là cứ thế bị anh lôi tuột ra giữa đường.

“Điềm Điềm, chị Nhiên Tuyết đã nói tha thứ cho em rồi, em mau quay lại đi, nhiều xe thế này, nếu xảy ra chuyện thì làm sao… Điềm Điềm!”

Lời còn chưa dứt, một chiếc ô tô màu trắng từ khúc cua bất ngờ lao ra, thẳng hướng Dư Điềm.

Thấy vậy, Chu Trì hét toáng lên, rồi bất ngờ hất tay tôi ra, lao thẳng đến ôm chầm lấy Dư Điềm.

Tai nạn ập đến bất ngờ.

Người lái xe phản xạ đánh lái sang phải, nhưng đúng lúc ấy, hướng xe lao tới lại thẳng về phía tôi.

“Nhiên Tuyết!”

Theo tiếng gào xé lòng của Chu Trì, tôi chỉ kịp thấy ánh sáng trắng lóe lên, tiếng phanh chói tai dội vào tai.

Chưa kịp phản ứng, ý thức đã mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn chìm vào hôn mê.

9

Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong bệnh viện.

Nằm trên cáng, được bác sĩ y tá khẩn trương đẩy vào phòng phẫu thuật.

Chu Trì và Dư Điềm chạy theo sát.

Anh ta nắm chặt tay trái tôi, mặt đầy áy náy:

“Tiểu Tuyết, xin lỗi… xin lỗi…”

Anh ta cứ lặp đi lặp lại, nhưng tôi chẳng còn sức, cũng không gạt được tay anh ra.

Ngay lúc chuẩn bị được đẩy vào phòng mổ.

Dư Điềm bỗng “loạng choạng” ngã xuống đất.

“Á… đau quá!”

Nghe tiếng, Chu Trì lập tức buông tay tôi, quay đầu đỡ lấy Dư Điềm đang nằm dưới đất.

“Anh Chu Trì, em đau lắm, cánh tay em đầy máu, em có phải sắp chết rồi không?”

Lúc ô tô trắng lao tới, anh ta quả thực có kéo cô ta một cái. Nhưng vì quán tính, cả hai đều ngã xuống, cánh tay trái của cô ta trầy xước, máu me be bét, nhìn rất thảm.

Đặc biệt lúc này, nghe giọng nghẹn ngào của cô ta, Chu Trì càng hoảng loạn, đến mức túm ngay lấy bác sĩ chủ trị sắp mổ cho tôi.

“Bác sĩ, cô ấy cũng bị tai nạn, thương nặng lắm, xin hãy khám cho cô ấy trước!”

“Anh đang đùa đấy à?”

Giọng nói quen thuộc vang lên.

Tôi ngẩng đầu nhìn, đôi mắt kia quá đỗi quen thuộc —— chính là Giang Dã.

Chu Trì còn chưa thôi: “Nhưng cô ấy bị thương nghiêm trọng, bác sĩ xem cho cô ấy trước được không?”

Giang Dã cau mày, liếc sang y tá bên cạnh, giọng thản nhiên, không hề hạ thấp:

“Gọi khoa tâm thần, ở đây có hai bệnh nhân cần tiếp nhận.”

Nói dứt lời, anh lập tức đẩy cửa vào phòng mổ, cánh cửa đóng sập, ngăn cách tiếng kêu gào của Chu Trì.

Giang Dã nhìn tôi, ánh mắt dịu đi, trao cho tôi một ánh nhìn an ủi:

“Yên tâm, em sẽ không sao đâu.”

10

Lại là một lần hôn mê dài.

Lần này tỉnh lại, tôi ở trong phòng bệnh, mùi thuốc khử trùng trong không khí gay gắt đến khó chịu.

Vừa mở mắt ra, mẹ tôi liền nắm lấy tay tôi.

“Giang Dã, mau lại đây xem con bé Tiểu Tuyết nhà bác.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)