Chương 6 - Người Tình Của Tổng Tài

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nghe xong, bố tôi chậm rãi hỏi:

“Hiểu Thanh, con thấy thế nào?”

“Dựa vào hiểu biết của con về nội bộ, những năm gần đây công ty này bố trí cũng tạm ổn. Dù là dòng tiền hay cơ hội thị trường, đều đáng để đầu tư.”

“Nhưng cá nhân Tống Thừa Quân thì đúng là có thiếu sót trong quản lý.”

Anh trai gật đầu, đồng tình với ý kiến của tôi.

Bố tôi trầm ngâm một lát rồi bất ngờ hỏi:

“Vậy con có chắc không?”

Tôi giật mình ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt ông — tràn đầy khích lệ và mong đợi.

Ở công ty Tống Thừa Quân thực tập mấy tháng, tôi đã quá quen với mọi hoạt động lớn nhỏ.

Quản lý công ty đối với tôi là tay mơ, nhưng một khi bố đã mở lời, tôi tuyệt đối không thể lùi bước.

“Con có.”

“Được.” Bố tôi cười, gật đầu.

“Vậy thì chúng ta không bàn gọi vốn nữa, mà bàn… thu mua.”

“Hiểu Thanh, từ giờ con bắt đầu chọn một đội ngũ lãnh đạo phù hợp với mình đi. Sau khi thu mua thành công, bố muốn thấy công ty này được chỉnh đốn lại, nhanh chóng phát triển.”

Lần nữa quay lại công ty, tôi đã không còn là một thực tập sinh trợ lý nữa.

Vừa bước ra từ văn phòng của Tống Thừa Quân, cô bạn đồng nghiệp hành chính Ngô Hoan Hoan đã chạy tới, cười hí hửng gọi một tiếng:

“Lý tổng!”

Tôi vội kéo cô ấy sang một bên:

“Còn chưa có gì chắc chắn đâu, đừng gọi bừa.”

“Ê, cậu giúp tớ nghe ngóng chưa? Mọi người nghe tin tớ sẽ quay lại quản lý công ty, có ai phản đối không?”

Ngô Hoan Hoan bật cười:

“Tớ nghe nói, ngoài một hai vị giám đốc lớn tuổi có chút lo lắng, những người khác chẳng có ý kiến gì nhiều.”

“Dạo trước Cao Yên Yên làm loạn ở công ty, nhiều đồng nghiệp còn tính nghỉ việc. Bây giờ nghe tin cậu có thể quay lại, ai cũng tin cậu sẽ không để công ty loạn lạc như trước nữa.”

Tôi gật gù:

“Thế thì tốt rồi, tiếp tục nghe ngóng và báo lại cho tớ.”

Đang trò chuyện, bỗng đồng nghiệp ào ra áp sát cửa sổ.

“Có chuyện gì thế?” tôi hỏi.

Ngô Hoan Hoan nở nụ cười thần bí:

“Đi thôi, dẫn cậu đi xem kịch vui.”

Cô ấy kéo tôi xuống lầu.

Dưới sảnh đã chật kín người xem.

Một người đàn ông cơ bắp tay ôm một bó hồng đỏ to tướng, căng thẳng chờ “nữ chính” của mình xuất hiện.

“Là tỏ tình hả?” tôi hỏi.

Ngô Hoan Hoan bụm miệng cười:

“Không phải huấn luyện viên phòng gym dưới tầng sao? Tuần trước tớ còn đăng ký lớp PT của anh ta.”

Chẳng bao lâu, dưới ánh mắt của mọi người, một cô gái chậm rãi bước tới.

Tôi nhìn kỹ — chẳng phải là Cao Yên Yên sao?

“Yên Yên, em đừng đi, nghe anh nói. Em là cô gái đẹp nhất mà anh từng gặp, từ lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã rung động rồi.”

Ngô Hoan Hoan cười nghiêng ngả:

“Ghê quá, sến súa thật sự.”

Anh chàng dốc lòng tỏ tình xong, Cao Yên Yên lại điềm tĩnh đáp:

“Xin lỗi, anh rất tốt, nhưng tôi đã có người trong lòng rồi.”

Tôi kéo tay áo Ngô Hoan Hoan, thấp giọng:

“Cao Yên Yên chẳng phải đã bị sa thải rồi sao? Sao cô ta lại ở đây?”

Ngô Hoan Hoan thần bí đáp:

“Không chỉ ở đây đâu, vở kịch này tháng này đã diễn ba lần rồi.”

“Diễn… kịch?” tôi kinh ngạc.

“Ừ.” Ngô Hoan Hoan giơ ngón tay đếm:

“Lần đầu là anh Tony ở tiệm cắt tóc, lần thứ hai là ông chủ quán cà phê đối diện. Đây là lần thứ ba, không ngờ lần này cô ta mời cả huấn luyện viên phòng gym dưới tầng.”

Tôi trố mắt:

“Ý cậu là, Cao Yên Yên thuê người diễn cảnh tỏ tình ngay dưới công ty?”

Ngô Hoan Hoan gật đầu chắc nịch.

Tôi kiễng chân nhìn ra.

Quả nhiên, nét mặt của gã trai kia lố bịch, giọng nói thì gượng gạo, giống hệt như đang đọc kịch bản.

“Tại sao cô ta phải diễn trò này?” Tôi vừa hỏi xong, liền nghe thấy một tràng xôn xao.

Thì ra Tống Thừa Quân đến rồi.

Anh hoàn toàn phớt lờ màn kịch trước mắt, sải bước đi thẳng.

Cao Yên Yên lập tức chen qua đám đông, chặn anh lại.

“Anh Thừa Quân, anh đừng giận, là anh ta cứ bám riết không buông mới tỏ tình với em. Anh yên tâm, tình cảm của em dành cho anh chưa từng thay đổi.”

Tống Thừa Quân chẳng buồn liếc nhìn, hất tay cô ta ra rồi tiếp tục định đi.

Thái độ kiêu ngạo đó lại chọc giận Cao Yên Yên.

“Tống Thừa Quân, anh đứng lại!”

“Dựa vào cái gì mà anh coi em như không khí? Anh không thấy sao? Người thích em, tỏ tình với em, muốn theo đuổi em nhiều lắm.”

“Dựa vào cái gì mà anh chẳng buồn nhìn em một cái?”

Tống Thừa Quân nhíu mày, mất kiên nhẫn:

“Em làm đủ chưa? Lần sau đừng diễn nữa. Em không thấy mất mặt, nhưng tôi thấy.”

Anh liếc sang huấn luyện viên cầm hoa:

“Sao hả, diễn trò này kiếm được nhiều hơn dạy PT à? Bỏ lớp của tôi, chạy đi nhận mấy việc này?”

Huấn luyện viên bị vạch trần, ngượng ngùng gãi đầu.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)