Chương 5 - Người Tình Của Tổng Tài
Cao Yên Yên ngẩn người: “Em đều là vì anh…”
Tống Thừa Quân tức giận cắt lời cô ta: “Cô to gan thật! Dám động thủ ngay trong công ty của tôi!”
Giọng anh đầy uy lực, dọa cho Cao Yên Yên run cả người.
“Là cô ta, cô ta liên tục khiêu khích anh, bắt nạt anh, em chỉ muốn giúp anh đuổi hết mấy kẻ chẳng ra gì này thôi.”
Tống Thừa Quân hít sâu, kiềm chế cơn giận:
“Cao Yên Yên, cô có não không vậy?”
“Lý Hiểu Thanh là sinh viên tốt nghiệp năm nay xuất sắc nhất, bên ngoài cô ấy cầm offer tới tấp, chúng tôi mất bao công sức mới mời cô ấy về. Cô lại muốn đuổi người?”
“Cô có biết không, cô đánh người trong công ty là vi phạm pháp luật? Không chỉ mình cô chịu trách nhiệm mà cả công ty cũng bị liên lụy!”
Giọng Tống Thừa Quân đầy lửa giận:
“Còn cô thì sao? Một kẻ còn chẳng tìm nổi việc làm, đến công ty lại không biết giữ mặt mũi cho tôi, ngày nào cũng gây chuyện, cô nghĩ tôi thật sự không biết gì sao?”
Cao Yên Yên tủi thân đến chảy nước mắt không ngừng.
Anh ta đã xé toạc mọi thứ, lời nói vừa thẳng vừa chua chát.
Nhưng Cao Yên Yên lại đổ hết lỗi lên đầu tôi:
“Tất cả đều tại cô! Cô cho Thừa Quân uống bùa mê thuốc lú gì vậy?”
Cô ta vừa nói vừa lao về phía tôi.
Anh trai tôi lập tức chắn trước mặt tôi.
Không ngờ Tống Thừa Quân lại nắm lấy tay Cao Yên Yên, một cái tát vang trời giáng xuống mặt cô ta.
Cao Yên Yên choáng váng, ôm mặt khóc:
“Anh đánh tôi? Anh vì một thực tập sinh mà đánh tôi?”
“Tống Thừa Quân, anh đúng là một thằng vô dụng! Cô ta đã cùng nhà đầu tư của anh dính như sam, anh còn bênh cô ta?”
Tôi thật sự không chịu nổi nữa.
“Cao tiểu thư, xin cô tôn trọng lời nói. Nếu cô còn tùy tiện bịa đặt về quan hệ giữa tôi và anh trai tôi, tôi chỉ còn cách nhờ luật sư trao đổi với cô thôi.”
“Anh trai cô?” Cao Yên Yên ôm mặt, mặt đầy kinh ngạc:
“Lý tổng là anh trai cô?”
Ngay cả sắc mặt Tống Thừa Quân cũng thay đổi.
Anh nhìn anh trai tôi, lại nhìn tôi, khóe miệng khẽ giật.
Những đường nét tương đồng trên gương mặt, quả thật dễ nhận ra mối quan hệ của chúng tôi.
“Cô… không phải tình nhân của anh ấy?”
Cao Yên Yên chỉ vào tôi, do dự mấy giây rồi lẩm bẩm:
“Thảo nào… thảo nào Tống Thừa Quân lúc nào cũng thiên vị cô.”
Tôi thực sự bị những “tiểu kịch trường” trong đầu cô ta làm cho choáng váng.
Cô ta loạng choạng lùi mấy bước, phải vịn bàn mới gượng đứng vững.
Ngẩng mắt nhìn Tống Thừa Quân, trong mắt ánh lên vài phần mất mát:
“Cao Yên Yên tôi chỉ là một người bình thường, không có tài nguyên, không có hậu thuẫn, chẳng thể nâng anh lên đỉnh cao.”
“Khó trách anh hết lần này đến lần khác thiên vị cô ấy, còn coi thường tôi.”
Nói rồi, cô ta lại quay sang nhìn tôi:
“Cô nghĩ cô thắng rồi sao?”
“Bây giờ Thừa Quân chỉ là cúi đầu trước vốn liếng, nhưng đến khi anh ấy công thành danh toại, anh ấy còn yêu cô không? Không… sẽ không. Đến lúc đó, cô sẽ hiểu, tôi mới là bạch nguyệt quang trong lòng anh ấy.”
Mọi người đều nhìn cô ta, chẳng biết phải phản ứng thế nào.
Tống Thừa Quân day trán, hoàn toàn mất kiên nhẫn:
“Là tôi hồ đồ mới để cô vào công ty, mới gây ra cục diện hôm nay.”
“Cao Yên Yên, từ hôm nay cô không cần đến công ty nữa, ra ngoài đi.”
Anh phất tay, mấy nhân viên bảo an bước vào đưa Cao Yên Yên ra ngoài.
Cô ta vừa khóc vừa gào:
“Thừa Quân, anh vì tiền mà cúi đầu sao? Anh sẽ hối hận đó!”
Mãi đến khi đám đông giải tán, Tống Thừa Quân mới mệt mỏi quay sang tôi:
“Hiểu Thanh, chuyện hôm nay là lỗi của tôi, thật sự xin lỗi em.”
Anh trai tôi sắc mặt đen kịt, lạnh lùng nói:
“Lỗi của anh lớn lắm đấy.”
Tống Thừa Quân cúi đầu, xấu hổ không chịu nổi.
“Tôi không ngờ em là em gái của Lý tổng. Về chuyện chuyển chính thức, thật sự xin lỗi, hy vọng em đừng để bụng. Nếu có thể, cho tôi một cơ hội, tiếp tục ở lại công ty.”
“Gần đây giám đốc bộ phận phân tích dữ liệu đã xin nghỉ việc, tôi đang cân nhắc, nếu em đồng ý nhận vị trí đó sẽ rất thích hợp.”
Tôi lắc đầu, dứt khoát từ chối:
“Xin lỗi Tống tổng, thật ra tôi cũng lừa anh. Nói thẳng ra, tôi vốn không định nhận offer của anh.”
“Tôi có cá cược với bố tôi, nếu trong kỳ tuyển dụng mùa thu này tôi có thể tự mình lấy được mười offer, thì ông sẽ đồng ý tự mình đầu tư. Và cũng phải cảm ơn quý công ty đã cho tôi offer thứ mười.”
Tống Thừa Quân ngây người, mãi sau mới phản ứng.
Anh dè dặt nhìn anh trai tôi:
“Lý tổng, vậy chuyện gọi vốn…”
Anh trai tôi mặt vẫn căng như dây đàn, đáp gọn:
“Bàn sau.”
Về đến nhà, tôi cùng anh trai vào thư phòng nói chuyện với bố về thương vụ này.