Chương 8 - Người Thừa Kế Bí Mật
Tất cả phóng viên lập tức dồn ống kính về phía một người đàn ông đang định lén rời khỏi ghế – Trần Khải.
Trán ông ta toát mồ hôi lạnh, cúi đầu, định chuồn ra cửa.
“Cô Châu Chỉ, xin hỏi quan hệ giữa cô và Chủ tịch Trần Khải là gì?”
“Chủ tịch Trần, nội dung ghi âm có thật không? Tập đoàn Đỉnh Thịnh thực sự trốn thuế sao?”
Khung cảnh trở nên hỗn loạn.
Tôi đứng trên bục, lạnh lùng nhìn tất cả.
“Các vị,” tôi nâng micro, giọng nói vang vọng khắp hội trường, “tôi đã đệ đơn tố cáo lên cục thuế và ủy ban chứng khoán. Tin rằng công lý sẽ sớm có câu trả lời.”
“Về phần cô Châu Chỉ,” tôi nhìn về phía cô ta, “tội phỉ báng, cao nhất có thể bị kết án ba năm tù. Sự nghiệp phóng viên của cô, e rằng đến đây là kết thúc rồi.”
Nói xong, tôi không nhìn cô ta thêm lần nào nữa, quay người bước xuống bục.
Vở hài kịch này, đến lúc hạ màn rồi.
10
Buổi họp báo mang lại hiệu quả tức thì.
Sáng hôm sau, cổ phiếu của Tập đoàn Đỉnh Thịnh vừa mở phiên đã rớt sàn.
Các cơ quan chức năng lập tức thành lập tổ chuyên án, khởi tố điều tra Trần Khải.
Châu Chỉ cũng bị cảnh sát đưa đi vì tình nghi phỉ báng và bôi nhọ thương mại.
Dư luận trên mạng chỉ sau một đêm đã hoàn toàn đảo chiều.
Giá cổ phiếu của Tô thị không chỉ phục hồi mạnh mẽ, mà còn vượt xa cả thời điểm trước khi xảy ra sóng gió.
Qua trận chiến này, địa vị của tôi trong công ty được củng cố vững chắc.
Không còn ai dám nghi ngờ năng lực của tôi nữa.
Một tháng sau, mọi việc lắng xuống.
Trần Khải bị kết án tù với nhiều tội danh chồng chất.
Tập đoàn Đỉnh Thịnh tuyên bố phá sản, bị Tô thị mua lại với mức giá cực thấp.
Châu Chỉ vì thái độ nhận tội tốt, lại có tình tiết bị lợi dụng, cuối cùng bị tuyên án một năm tù.
Tôi từng đến thăm cô ta một lần.
Qua tấm kính phòng thăm gặp, cô ta tiều tụy và già nua đến mức tôi suýt không nhận ra.
Ánh mắt cô ta nhìn tôi không còn căm hận, chỉ còn lại sự trống rỗng vô hồn.
“Tôi đã mất mười sáu năm để hận một kẻ thù tưởng tượng,” giọng cô ta khàn đặc,
“Đến cuối cùng mới phát hiện, người tôi nên hận nhất lại là người cha coi tôi như công cụ, và bản thân tôi — kẻ chưa từng nhìn rõ chính mình.”
Cô ta không xin tôi tha thứ, chỉ cười tự giễu:
“Tô Niệm, cô thắng rồi. Không phải vì cô giành lại được Tô gia, mà vì cô chưa bao giờ trở thành loại người giống bọn tôi.”
Tôi không đáp lại.
Chỉ lặng lẽ xoay người rời khỏi phòng thăm nuôi.
Giữa chúng tôi, chẳng có gì gọi là ‘xin lỗi’.
Chỉ có hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không giao nhau.
Rời khỏi trại giam, tôi lái xe thẳng đến bệnh viện.
Khi đẩy cửa phòng bệnh ra, ánh hoàng hôn cuối ngày đang đổ xuống từ cửa sổ, trải dài lên giường bệnh.
Y tá vui mừng báo với tôi: “Chủ tịch Tô! Mau nhìn xem! Ngón tay của Chủ tịch đã vừa cử động!”
Tôi lập tức lao đến bên giường, nắm chặt tay mẹ.
Ngón tay bà, trong lòng bàn tay tôi, yếu ớt nhưng rõ ràng, gõ nhẹ ba cái.
Đó là tín hiệu riêng giữa hai mẹ con tôi.
Khi tôi còn nhỏ, mỗi lần thi được hạng nhất, mẹ sẽ lén gõ ba cái vào tay tôi dưới bàn — có nghĩa là “Niệm Niệm của mẹ, làm tốt lắm.”
Tôi áp mặt vào mu bàn tay mẹ, từng giọt nước nóng hổi lăn dài.
Tôi nhìn thấy khóe mắt mẹ rơi xuống một giọt nước mắt.
Trong giọt nước ấy là sự yên lòng, và cả nỗi đau xót vì tôi đã phải chịu bao tủi nhục.
Ánh mắt của mẹ xuyên qua màn lệ mờ ảo, dịu dàng ôm trọn lấy tôi.
Trong đó là sự công nhận, là niềm tự hào trọn vẹn dành cho tôi.
Giây phút ấy, tôi chợt hiểu:
Bản di chúc từng ghi tên Châu Chỉ làm người thừa kế, bản kế hoạch tưởng chừng tàn nhẫn kia…
Không chỉ là một cái bẫy, mà còn là thanh kiếm sắc bén nhất mà mẹ để lại cho tôi.
Tôi biết…
Mẹ sắp tỉnh rồi.
Cuộc sống tốt đẹp thuộc về hai mẹ con chúng tôi, chỉ vừa mới bắt đầu.
(Hoàn)