Chương 7 - Người Thừa Kế Bí Mật
9
Cuộc họp báo được ấn định ba ngày sau.
Trong ba ngày ấy, dư luận trên mạng ngày càng bùng nổ dữ dội hơn.
Châu Chỉ như thể nắm được “thóp” của tôi, càng lúc càng trắng trợn.
Thậm chí, cô ta còn lên livestream, nước mắt ngắn dài kể lể tôi “ngược đãi” gia đình họ ra sao, lôi kéo vô số cư dân mạng thiếu hiểu biết đổ xô đồng cảm.
【Tô Niệm thật ác độc! Đến cha ruột mà cũng hại!】
【Tội nghiệp Châu Chỉ, xui xẻo lắm mới có một đứa em gái như vậy.】
【Tẩy chay Tô thị! Doanh nghiệp thất đức như thế nên phá sản là vừa!】
Bộ phận PR của công ty thì đầu tắt mặt tối, mấy lần đề xuất phát một bản thông báo trấn an trước, đều bị tôi bác bỏ.
Tôi cần không phải là sự dàn xếp tạm thời, mà là một cú phản công dứt khoát, không thể lật ngược.
Ngày họp báo, phòng họp báo ở trụ sở Tô thị đông nghẹt người.
Gần như toàn bộ truyền thông trong thành phố đều có mặt.
Tôi mặc một bộ vest đen sắc sảo, một mình bước lên bục phát biểu.
Đèn flash chớp lóe như muốn thiêu rụi cả võng mạc.
Tôi không cầm giấy phát biểu, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng vào hàng ghế đầu – nơi Châu Chỉ đang ngồi.
Cô ta cũng có mặt hôm nay, trang điểm kỹ lưỡng, tư thế đắc ý, như thể đang chờ xem tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng.
“Tôi biết, hôm nay mọi người đến đây đều rất tò mò về đời tư của tôi, cũng như tương lai của Tập đoàn Tô thị.”
Tôi vừa mở lời, toàn hội trường lập tức im phăng phắc.
“Trước khi trả lời câu hỏi, tôi muốn mời mọi người xem vài thứ.”
Màn hình lớn sau lưng tôi sáng lên.
Tài liệu đầu tiên là bản án của Châu Vệ Đông nêu rõ từng tội danh ông ta phạm phải – đặc biệt là tội cố ý gây thương tích, được tôi đánh khung đỏ nổi bật.
“Cha tôi – Châu Vệ Đông – vì mua sát thủ gây thương tích cho mẹ tôi, bị kết án hai mươi năm tù giam. Xin hỏi, đưa một tội phạm vào tù, tôi sai ở đâu?”
Hội trường nổ tung.
Mặt Châu Chỉ lập tức tái nhợt, lớp trang điểm cũng không giấu được vẻ trắng bệch.
Cô ta run rẩy định nói gì đó, nhưng không thốt được chữ nào.
Tôi không cho cô ta cơ hội phản ứng, tiếp tục chiếu tư liệu thứ hai:
Video mẹ tôi để lại năm xưa, giấy đăng ký kết hôn giữa mẹ và Châu Vệ Đông cùng sao kê chuyển khoản giữa Châu Vệ Đông và Tần Lam.
“Vị này là mẹ của cô Châu Chỉ – bà Tần Lam Bà ấy và cha tôi đã có quan hệ bất chính kéo dài gần hai mươi năm.”
“Cha tôi đã dùng tiền của Tô thị mua nhà, mua xe, mua hàng hiệu cho bà ta. Trong khi đó, mẹ tôi vẫn ngày đêm vất vả vì công ty.”
“Còn về cô Châu Chỉ…” Tôi nhìn thẳng vào cô ta, môi nhếch lên nụ cười lạnh, “sự tồn tại của cô, ngay từ đầu đã là một sai lầm. Một sai lầm được xây dựng trên nỗi đau của mẹ tôi.”
“Vậy mà giờ cô lại lấy thân phận ‘nạn nhân’ ra để tố cáo tôi – người bị hại thực sự? Cô lấy đâu ra cái mặt đó?”
Châu Chỉ đột ngột bật dậy, ngón tay trắng bệch chỉ vào tôi, gào lên: “Cô nói bậy! Đồ vô ơn! Vì tiền mà dám tống cả cha ruột vào tù!”
Cô ta vừa hét xong, đèn flash lại nổ tung.
“Vô ơn à?” Tôi bật cười.
Màn hình phía sau lập tức đổi hình:
Một bức ảnh, nền là cửa phòng ICU.
Trong ảnh, Châu Vệ Đông ôm vai Tần Lam cả hai cười rạng rỡ trước ống kính, tay còn tạo dáng chữ “V”.
Góc dưới phải là mốc thời gian chụp – ngày thứ hai sau tai nạn xe của mẹ tôi, khi bà vẫn đang được cấp cứu.
“Xin hỏi, một người đàn ông có vợ đang nằm giành giật sự sống trong ICU, mà vẫn có thể vui vẻ chụp ảnh cùng tình nhân, người như vậy xứng đáng làm cha sao?”
“Một người miệng bảo tôi bất hiếu, nhưng lại âm thầm tung tin đồn bôi nhọ tôi trong lúc mẹ tôi lâm bệnh, nhằm hủy hoại tâm huyết cả đời của bà – loại người đó là gì?”
Cả hội trường im phăng phắc.
Châu Chỉ sụp người xuống ghế, ánh mắt trống rỗng.
“Bây giờ,” tôi đổi giọng, “thay vì nói về chuyện gia đình tôi, tôi muốn nói đến Chủ tịch Trần Khải của Tập đoàn Đỉnh Thịnh.”
Màn hình lại đổi.
Là một báo cáo điều tra chi tiết, ghi rõ những hành vi phạm pháp của Đỉnh Thịnh những năm qua trốn thuế, hối lộ, cạnh tranh không lành mạnh…
Ở cuối là một đoạn ghi âm.
Ghi âm mở lên, giọng Trần Khải và Châu Chỉ rõ mồn một.
Trần Khải: “Chỉ cần cô khiến danh tiếng của Tô Niệm và Tô thị sụp đổ, dự án Tây Thành sẽ là của chúng ta. Làm xong tôi cho cô năm triệu.”
Châu Chỉ: “Không thành vấn đề! Tôi ghét cô ta đến chết! Tôi nhất định khiến cô ta thân bại danh liệt!”
m thanh dứt, hội trường chết lặng.