Chương 1 - Người Thừa Kế Bị Lãng Quên

1

Đứng trước cổng trường thi, đầu óc tôi trống rỗng, vẫn chưa thể hoàn hồn sau cú sốc khi biết mình không phải con ruột của bố mẹ.

Ngay giây trước, anh trai Kỷ Bắc của tôi còn giúp tôi kiểm tra thẻ dự thi và bút chuyên dụng, giờ đây đã giơ tay trước mặt tôi cười nhạo.

“Không phải chứ, Trí Trí, biểu cảm của em là gì vậy?

“Chẳng lẽ em không đồng ý để em gái ruột của anh trở về nhà sao?

“Nhưng mà cô ấy mới là thiên kim tiểu thư thực sự, còn em chỉ là thiên kim giả, đồ mạo danh.

“Em đã chiếm đoạt mọi thứ vốn thuộc về cô ấy trong suốt những năm qua.

“Chẳng lẽ em không cảm thấy áy náy chút nào? Lại còn muốn tranh giành với cô ấy à?”

Tôi mới vừa biết về thân thế của mình, còn chưa có thời gian để chấp nhận sự thật.

Trong đầu tôi vẫn là hình ảnh buổi sáng nay, bố tự tay xuống bếp chúc tôi thi đỗ cao.

Mẹ mặc kệ trời lạnh, mặc áo sườn xám để chúc tôi “kỳ khai đắc thắng” (khởi đầu thuận lợi).

Anh trai tôi thì hoãn một cuộc họp quan trọng, đích thân lái xe đưa tôi đến trường thi.

Tại sao họ vừa mới ân cần chăm sóc tôi một giây trước, mà giây sau đã nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn một đứa thiên kim giả độc ác, dè chừng đề phòng, nói rằng từ nay chúng tôi sẽ là người xa lạ?

Tôi chỉ có thể cắn chặt răng, trong lòng lạnh đến đau buốt, vẫn phải gượng cười.

“Không đâu, chúc mừng mọi người đoàn tụ.”

“Em vào thi trước đây.”

Kỷ Bắc cuối cùng cũng thu lại ánh mắt đề phòng, thay bằng vẻ cưng chiều, vỗ vai tôi.

“Đúng rồi, ngoan lắm, vào thi đi, thi cho tốt nhé.”

Mẹ tôi chỉ vào chiếc áo sườn xám đẹp của bà rồi nói:

“Trí Trí, năm đó mẹ cũng mặc chiếc áo này, con thi đại học mới đạt thủ khoa.

“Hãy tin mẹ, chiếc chiến bào này chắc chắn sẽ phù hộ con thi nghiên cứu sinh cũng sẽ đỗ cao.

“Ồ, phì phì, suýt nữa quên mất, giờ không thể gọi mẹ là mẹ nữa rồi.

“Trí Trí, sau này con gọi mẹ là dì đi.

“Nào, gọi một tiếng dì cho mẹ nghe thử xem.”

Mẹ nhìn tôi với ánh mắt mong chờ cháy bỏng, mong nghe từ miệng tôi hai chữ “dì”.

Nhưng người phụ nữ trước mặt đây là người mà tôi đã gọi là mẹ suốt 23 năm qua.

Mũi tôi cay xè.

Nước mắt cố gắng lắm mới không rơi xuống.

Họng nghẹn lại, môi mấp máy mấy lần, nhưng không thể thốt ra một từ nào.

Họ lại như không thấy được cảm xúc của tôi đang sắp sụp đổ.

Bố tôi còn mỉm cười giục tôi.

“Trí Trí, nhanh gọi chú dì đi.

“Nếu bây giờ con không quen gọi, sau này con gái ruột của chúng ta trở về, nó sẽ đa nghi, mà đứa trẻ đó tâm tư rất nhạy cảm, chúng ta không thể làm tổn thương trái tim nó, con hiểu chứ?”

Tôi như bị đẩy xuống địa ngục không đáy, trái tim đau đến chết lặng, chẳng còn thiết tha gì.

Khó khăn lắm mới ép ra được bốn chữ: “Chú, dì.”

Bố tôi cẩn thận quan sát biểu cảm của tôi, như trút được gánh nặng, cười to.

“Ha ha, đúng rồi, sau này cứ thế nhé.”

Mẹ ôm tôi thật chặt.

“Trí Trí yêu quý, mau vào thi đi, nhất định phải thi đạt kết quả tốt.”

Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ muốn gào thét trong tuyệt vọng:

“Nếu thật sự muốn tôi thi đạt kết quả tốt, sao không đợi sau khi kỳ thi nghiên cứu sinh kết thúc rồi mới nói cho tôi biết?

“Bây giờ nói ra, tôi còn có thể thi tốt được không?”

Nhưng tôi không thể hỏi gì cả.

Chỉ có thể lê bước chân nặng nề tiến vào phòng thi.

Quay lưng lại, những giọt nước mắt cố kìm nén cũng không thể ngừng, rơi từng giọt to như hạt châu.

Dù có lau cũng không hết.

Khi kiểm tra an ninh để vào phòng thi, thầy giáo phát hiện mắt tôi sưng đỏ, hỏi tôi có chuyện gì.

“Em à, không có chuyện gì quan trọng hơn kỳ thi nghiên cứu sinh đâu, mau điều chỉnh lại trạng thái của mình.”

Tôi cố gắng nuốt nước mắt, gật đầu.

Người ta nói muốn đỗ đầu thì trước tiên phải dứt bỏ những thứ mình thương yêu.

Nhưng tôi còn chưa đỗ, đã bị gia đình từ bỏ trước rồi.

Thật nực cười.

Thực ra, cần gì phải vội vã cắt đứt quan hệ với tôi như thế?

Đợi thêm hai ngày, để tôi thi xong kỳ thi nghiên cứu sinh trong tâm trạng thoải mái không được sao?

Tôi siết chặt cây bút ký trong tay, trái tim đau đến tê liệt, nhưng không còn cách nào khác ngoài việc đối diện với hiện thực.

Họ đã tìm được thiên kim thật, không muốn có tôi làm con gái và em gái nữa.

Được thôi, vậy thì như ý họ.

Tôi sẽ không mặt dày không chịu đi.

Đợi hai ngày thi nghiên cứu sinh xong, tôi sẽ lập tức rời khỏi thành phố này, mãi mãi biến mất trước mặt họ.

2

Từ 8:30 đến 11:00 sáng, môn thi đầu tiên là Lý luận chính trị.

Tôi ép bản thân phải tĩnh tâm, nghĩ đến những gian khổ suốt một năm qua vì kỳ thi này, dù trời sập cũng phải giữ bình tĩnh, không để tâm trạng tồi tệ ảnh hưởng đến kết quả thi.

Cuối cùng làm xong hết bài, tôi bước ra khỏi phòng thi.

Ở khu gửi đồ, tôi lấy lại điện thoại và phát hiện bố đã đá tôi ra khỏi nhóm chat gia đình.

Ông còn nhắn riêng qua WeChat để giải thích:

“Trí Trí, buổi sáng con thi thế nào rồi?

“Con đã nỗ lực rất nhiều, chú tin chắc con sẽ làm được.

“À đúng rồi, chú đã đá con ra khỏi nhóm chat gia đình.

“Chủ yếu là sợ con cảm thấy ngại ngùng, dù sao Mộng Khiết và chúng ta mới thực sự là một gia đình bốn người, con chắc sẽ thấy không thoải mái khi ở trong đó, mà cũng ngại tự rời đi, nên chú làm người tốt giúp con một tay, đừng có tâm lý gánh nặng gì nhé, được không?”

Trong lồng ngực tôi nghẹn một hơi, không lên không xuống.

Sao, chẳng lẽ tôi còn phải cảm kích, biết ơn bố vì sự thấu hiểu, đá tôi ra khỏi nhóm gia đình để tôi bớt ngại ngùng sao?

Thật nực cười.

Tôi từng nghĩ mình có một gia đình hạnh phúc nhất.

Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng gặp cảnh trọng nam khinh nữ, bố yêu tôi, mẹ thương tôi, anh trai cưng chiều tôi.

Mỗi khi tôi ốm, cả nhà đều lo lắng chạy ngược chạy xuôi, chăm sóc hỏi han, thậm chí còn muốn chịu đau đớn thay tôi.

Chẳng lẽ tất cả những mảnh ghép tình thân ấy đều là giả sao?

Chỉ vì không còn quan hệ huyết thống, mọi thứ đều không còn tồn tại nữa sao?

Tôi không thể hiểu nổi.

Đột nhiên có một chiếc xe dừng trước mặt, Kỷ Bắc hạ cửa sổ nhìn tôi.

“Trí Trí, sao em lại khóc, chẳng lẽ thi không tốt?

“Không đúng, em đã chăm chỉ ôn luyện cả năm nay, đêm ngày miệt mài đèn sách, thậm chí phát sốt cũng ôm sách vở trong phòng cấp cứu.

“Theo lý mà nói, bài thi này đối với em phải rất nhẹ nhàng.”

Lúc này tôi mới nhận ra, không biết từ khi nào nước mắt đã rơi đầy mặt.

Tôi vội vàng lau đi, giả vờ bình tĩnh nói: “Em đã làm hết bài rồi.”

Biểu cảm trên mặt Kỷ Bắc như trút được gánh nặng.

“Anh biết ngay mà, lên xe đi, anh đưa em đi ăn cơm.”

Khi đi ngang qua trung tâm thương mại, Kỷ Bắc dừng xe lại, kéo tôi vào quầy mỹ phẩm.

“Trí Trí, em thích bộ sản phẩm dưỡng da nào nhất? Cứ thoải mái chọn, anh trả tiền.”

Trái tim đã lạnh ngắt của tôi khẽ ấm lên đôi chút.

“Anh, không cần đâu, em không thiếu đồ dưỡng da.”

Anh trai tôi theo thói quen đưa tay xoa đầu tôi.

“Trí Trí ngốc, không phải để em dùng, mà là để em chọn bộ sản phẩm dưỡng da em thích nhất, tặng cho Mộng Khiết làm quà ra mắt. Cô ấy muốn gặp em, buổi trưa ăn cơm nhất định yêu cầu anh đưa em đến.

“Nhanh chọn đi, đừng đứng ngây ra đó, chọn bộ mà em thấy đắt nhất, tiếc nhất không dám mua ấy.

“Sáng nay khi anh và bố mẹ đi ga tàu cao tốc đón Mộng Khiết, em không biết anh hồi hộp thế nào đâu. Lần đầu làm anh của em gái ruột, anh sợ em ấy không cảm nhận được tình cảm của anh. Bộ này thì sao? Bộ này thì thế nào? Khó chọn quá, hay là mua hết về cho em ấy tự chọn?”

Cả người tôi cứng đờ.

Hóa ra Kỷ Bắc không phải đặc biệt đến trường thi đón tôi đi ăn cơm, mà là để lấy lòng thiên kim thật – Mộng Khiết?

Mũi tôi cay xè. “Anh, em có thể không đi được không?”

Kỷ Bắc hơi nhíu mày.

“Tại sao? Trí Trí, chẳng lẽ em không thích cô ấy?

“Em có phải đang có ác cảm với cô ấy không?

“Cảm thấy cô ấy không nên xuất hiện, em thật sự nghĩ như vậy sao?”

Tôi cầm bộ sản phẩm dưỡng da đắt nhất đưa cho Kỷ Bắc nói: “Không có đâu, bộ này của La Mer nhiều cô gái thích lắm, em tặng cô ấy bộ này nhé.”

Khi Kỷ Bắc đi thanh toán, tôi đã đặt vé máy bay đi Bắc Kinh vào tối mai.

Tôi không thể ở lại thành phố này thêm nữa.

Mỗi lần hít thở, tôi đều cảm thấy như bị bóp nghẹt đến không chịu nổi.

Tôi muốn tìm đến Giáo sư Lục đang dạy tại Đại học Thanh Hoa.

Bà là bạn thân nhất của mẹ tôi, cũng là mẹ đỡ đầu của tôi.

Bà luôn khuyến khích tôi cố gắng học tập, phấn đấu thi đỗ vào chương trình thạc sĩ của bà.

Bà từng nói:

“Năm đó nếu không phải mẹ con nhanh tay hơn, thì con đã thành con gái ta rồi.

“Nếu không thể làm con gái, thì làm học trò của ta nhé?

“Nhất nhật vi sư, chung thân vi mẫu, mẹ đỡ đầu sẽ coi con như con gái ruột mà yêu thương.”

Đến hôm nay tôi mới hiểu ý nghĩa của câu nói đó.

Hóa ra năm đó bố mẹ tôi vì mất con gái mà đau lòng đến phát bệnh, nên đã nhận nuôi tôi từ trại trẻ mồ côi.

Tôi nhắn tin cho Giáo sư Lục.

Nhưng đến khi tôi cùng Kỷ Bắc đến nhà hàng, vẫn chưa nhận được hồi âm từ bà.