Chương 6 - Người Thứ Ba Trong Gia Đình

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Miểu Miểu à, cô biết con vẫn còn giận cô…”

“Tôi không giận,” tôi ngắt lời, thậm chí còn nặn ra một nụ cười, “Tôi chỉ nghĩ… cô ở một mình trong căn nhà lớn thế này, chắc cực lắm. Cô xem kìa, sàn nhà bẩn hết rồi.”

Tôi chỉ vào chỗ sàn ngay bên cạnh bánh xe lăn.

Ở đó, có một vệt sạch rõ ràng — dấu vết do đầu ngón chân cô ta cọ qua để nhịp theo nhạc.

Đồng tử Lâm Niệm co lại.

Ánh mắt cô ta lướt nhanh xuống sàn, rồi quay lại nhìn tôi — hoảng hốt, lúng túng.

Nhưng tôi không để cô ta có thời gian phản ứng.

“Cô nghỉ ngơi đi nhé, tôi về đây. Mẹ tôi vẫn đang đợi.”

Tôi xoay người, bước thật nhanh ra khỏi nhà, không ngoảnh lại.

Ra khỏi tòa nhà, tôi dựa vào bức tường, thở hổn hển từng hơi lớn.

Tim đập thình thịch, tưởng chừng muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Là thật.

Tất cả những gì tôi nghi ngờ — đều là sự thật.

Lâm Niệm không hề bị liệt!

Cô ta đã lừa dối cả gia đình chúng tôi, suốt hai mươi năm trời!

Cơn phẫn nộ và ghê tởm dâng trào trong lồng ngực.

Chính người phụ nữ này đã dùng một lời nói dối, hủy hoại cả cuộc đời mẹ tôi, hủy luôn cả gia đình của chúng tôi!

Tôi không thể để mọi thứ kết thúc như thế.

Tôi tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện này!

Tôi cần bằng chứng.

Một bằng chứng rõ ràng, không thể chối cãi, đủ để cô ta không bao giờ còn có thể tiếp tục giả vờ nữa!

Tôi trở về ký túc xá, mẹ tôi đã ngủ.

Nhìn gương mặt gầy gò của bà, tôi càng thêm quyết tâm.

Tôi mở máy tính, bắt đầu lên mạng tìm kiếm.

Camera siêu nhỏ, máy quay ngụy trang…

Rất nhanh, tôi đã chọn được một mẫu máy quay ngụy trang dưới dạng đồng hồ điện tử — độ nét cao, có chế độ nhìn ban đêm, còn có thể kết nối với điện thoại để giám sát theo thời gian thực.

Tôi dùng tiền làm thêm để đặt mua.

Hai ngày chờ nhận hàng, tôi như ngồi trên đống lửa.

Ba tôi gọi điện hỏi tình hình của mẹ.

Tôi lạnh nhạt đáp:

“Ca mổ rất thành công, mẹ đã xuất viện rồi.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Ông ta như trút được gánh nặng:

“Chi phí thuốc men… ba vẫn đang xoay xở, bên con cố gắng cầm cự thêm một thời gian nhé.”

“Không cần nữa,” tôi nói, “viện phí đã được giải quyết rồi.”

“Giải quyết rồi? Con làm cách nào vậy?”

Ông ta rất ngạc nhiên.

“Ba không cần biết.”

Tôi không muốn nói nhiều với ông ta:

“Ba chỉ cần nhớ một điều — số nợ ba nợ mẹ con, cả đời này cũng không trả hết đâu.”

Nói xong, tôi dập máy.

Hai ngày sau, máy quay được giao đến.

Tôi dành cả đêm nghiên cứu, chắc chắn cách sử dụng.

Sáng hôm sau, tôi mang theo “chiếc đồng hồ điện tử” được đóng gói đẹp đẽ ấy, quay trở lại cái nơi gọi là “nhà”.

Lần này, ba tôi cũng có mặt.

Thấy tôi, vẻ mặt ông ta trở nên gượng gạo.

“Con… sao lại quay về nữa?”

“Con về thăm cô.”

Tôi mỉm cười giả tạo, đưa chiếc hộp trên tay cho Lâm Niệm:

“Cô à, lần trước thấy phòng cô không có đồng hồ, con mua tặng cô một cái. Vừa xem giờ, vừa xem ngày và nhiệt độ, ban đêm còn có chế độ phát sáng, rất tiện.”

Ánh mắt Lâm Niệm thoáng hiện lên sự cảnh giác.

“Con… sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện tặng quà cho cô?”

“Con nghĩ thông rồi mà.”

Tôi cười tươi như chưa từng xảy ra chuyện gì:

“Trước đây là con bốc đồng, làm cô và ba giận. Sau đợt mẹ con bị bệnh, con cũng trưởng thành hơn rồi. Dù sao cũng là người trong một nhà, còn có gì không thể bỏ qua chứ, đúng không?”

Nghe vậy, gương mặt ba tôi lập tức nở nụ cười mãn nguyện.

“Đúng rồi! Miểu Miểu, con nên nghĩ vậy từ lâu rồi mới phải! Cô con vì con mà lo lắng bao nhiêu năm nay!”

Ông không đợi ai nói gì thêm, liền cầm lấy chiếc đồng hồ đi thẳng vào phòng của Lâm Niệm.

“Đặt đâu thì được nhỉ? Niệm Niệm, em thấy để trên tủ đầu giường được không? Đặt đối diện với giường, sáng ra mở mắt là thấy luôn.”

“Anh!”

Lâm Niệm muốn ngăn lại, nhưng đã quá muộn.

Ba tôi đã nhanh tay tháo vỏ hộp, cắm điện cho đồng hồ.

Dãy số điện tử màu xanh lam hiện lên sáng rõ.

“Thấy chưa, đẹp chưa!”

Ông hài lòng nói.

Tôi đứng ở cửa, nhìn chiếc đồng hồ được đặt ngay đối diện giường ngủ và khu vực trung tâm căn phòng, trong lòng bật cười lạnh.

Lâm Niệm, những ngày tháng yên ổn của cô… kết thúc rồi.

6

Về lại ký túc xá, việc đầu tiên tôi làm là kết nối ứng dụng điều khiển camera trên điện thoại.

Hình ảnh truyền đến rõ ràng.

Là phòng của Lâm Niệm.

Cô ta đang ngồi trên xe lăn, còn ba tôi thì ân cần ngồi bên cạnh gọt táo cho cô ta.

“Niệm Niệm à, con bé Miểu Miểu cuối cùng cũng trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi.”

“Ừm.”

Lâm Niệm trả lời hờ hững, ánh mắt thì cứ liếc về phía chiếc đồng hồ điện tử, đầy bất an.

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, tim đập liên hồi.

Tiếp theo, chỉ còn chờ đợi.

Chờ đợi con mồi tự bước vào bẫy.

Ban ngày, Lâm Niệm vẫn như mọi khi, “liệt” trên xe lăn, sai ba tôi làm hết chuyện này đến chuyện khác.

Ăn cơm thì phải đút, uống nước thì phải đưa tận tay, đến việc đổi kênh tivi cũng phải gọi ba tôi chạy lại bấm giúp.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)