Người Thiếp Được Sủng Ái

Hoa Cỏ Mùa Xuân

Đang theo dõi

3

Số truyện

362

Theo dõi truyện

953

Mẫu thân ta là thiếp, lại là một tiểu thiếp chẳng được sủng ái.

Bà đem trọn tâm huyết cả đời đặt lên người ta, chỉ mong ta dùng gương mặt khuynh thành này mà trở thành người đứng trên người.

Bà tay cầm tay chỉ dạy ta cách đem bảy phần thuần khiết, ba phần mê hoặc giấu trong ánh mắt; dạy ta cách để lệ đọng nơi khóe mi, như muốn rơi mà chưa rơi; lại dạy ta dùng giọng dịu dàng nhất, thốt ra lời khiến người đau thắt tâm can.

Ngày ta cài trâm, bà đưa ta bước lên kiệu hoa, mắt ngấn lệ chan chứa:

“Nguyệt Kiến, đi đi, đi mà trở thành người thiếp được sủng ái nhất.”

Nào ngờ đêm tân hôn, hồng chúc cao chiếu, ta đối diện một nam tử khoác quan bào, mặt mũi viết rõ ba chữ “đừng tới gần”, mới biết ta gả cho người này là làm chính thất.

Thế thì những kỹ năng ta khổ luyện suốt mười lăm năm nào là tranh sủng, lấy lòng, giả đáng thương, giở mánh khóe… ta luyện cho ai xem?

Phu quân ta – người một lòng lo chính sự, đến cả động phòng cũng muốn dùng để xử lý công vụ – chỉ lạnh nhạt lật xem công văn:

“Không cần luyện cho ai xem, dạy lại cho ta.”

Bình luận

Tổng đánh giá: 0

Danh sách đánh giá

  • 5 sao - Đọc tại trang 100

    Một truyện hay với cốt truyện hấp dẫn và những nhân vật sống động.

  • 4 sao - Đọc tại trang 150

    Không gian và bối cảnh trong truyện được mô tả rất chi tiết, khiến người đọc dễ dàng hòa mình vào câu chuyện.