Chương 15 - Người Thế Thân Và Ký Ức Chưa Làm Quên

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tiểu đồng canh cổng Tống phủ tưởng hắn hiếu kỳ về thân phận ta, bèn cười nói:

“Vị này là Ôn Từ cô nương của Phí phủ, Ôn cô nương tinh thông y thuật, hiện đang cứu chữa dân tị nạn bị dịch trong khu an trí.”

Lời vừa dứt, Tạ Tùy chấn động, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào ta.

“Nàng… biết y thuật?”

Hắn đột ngột bước tới, nắm lấy tay áo ta, ánh mắt dán chặt không rời.

Ta cố kéo ra, nhưng chẳng thoát nổi.

Đang định ra tay phản kháng, thì lại có một cỗ xe ngựa dừng lại ngay trước Tống phủ.

Người trong xe vén rèm lên —

“Tiểu Từ.”

Là Phí Tế.

Ánh mắt hắn khẽ liếc qua chỗ Tạ Tùy đang nắm cổ tay ta, rồi chậm rãi thu lại, trên mặt vẫn mang nụ cười, song trong giọng nói lại ẩn một tia trầm thấp.

“Tiểu Từ, lại đây.”

“Đã đến lúc về rồi.”

Dứt lời, ta liền đánh mạnh vào huyệt Mã cơ nơi khuỷu tay hắn, nhân lúc hắn tê dại, nhanh chóng giật tay về, chạy về phía xe của Phí Tế.

“Không phải đã bảo nàng ở yên trong phủ rồi sao? Sao lại chạy ra ngoài nữa?”

Thân thể Phí Tế vốn yếu, mà trong thành Dung Châu lúc này đã có người nhiễm ôn dịch, ta sớm căn dặn hắn chớ nên ra ngoài.

Nghe vậy, Phí Tế khẽ nhìn qua Tạ Tùy vẫn đang nhăn nhó vì đau, rồi thu tầm mắt lại.

“Hai ngày nay nàng chưa về nhà.”

Giọng điệu tuy bình thản, nhưng lại ẩn chút ấm ức khó nói.

Ta lo hắn mệt, chẳng nghĩ ngợi nhiều, liền ngoan ngoãn bước lên xe.

“Khoan đã!”

Tạ Tùy vẫn muốn đuổi theo.

Nhưng Phí Tế đã hạ màn xe xuống, khẽ ho vài tiếng.

“Hai ngày nay ta luôn mộng dữ, trong mơ thấy nàng gặp nạn.”

“Lo lắng không yên, định đi đón, lại nghe Giang đại phu nói nàng đến Tống phủ, nên ta liền tới đây.”

“Thế nào? Có tiến triển chăng?”

Nhắc đến việc này, lòng ta chợt trĩu xuống.

“Không có.”

“Nếu có thể tìm được phương thuốc của Hoa đại phu hai mươi năm trước thì hay biết mấy, chỉ tiếc thời gian đã quá lâu, phương ấy sớm thất truyền rồi.”

“Ta lo, nếu mãi chẳng tìm được toa thuốc thích hợp, chẳng hay…”

Phần sau, ta không thốt nên lời.

Liệu… sẽ có người phải chết sao?

Chẳng lẽ sẽ có sinh mạng đoạn tuyệt ngay trước mắt ta?

Học y đã nhiều năm, ta lẽ ra nên sớm nhìn quen sinh tử.

Thế nhưng, ta chung quy vẫn không thể làm ngơ, lòng dạ chẳng thể sắt đá.

“Tiểu Từ đại phu quả là y giả nhân tâm。”

Phí Tế vừa nói, vừa muốn như thuở trước vươn tay xoa đầu ta.

Song ta sợ đem ôn dịch lây sang người, liền vội vàng đưa tay che đầu, lui lại phía sau một bước.

Bàn tay Phí Tế vì thế mà chạm vào khoảng không.

Hắn bất đắc dĩ cười khẽ.

“Nhất định sẽ có cách.”

“Ta tin nàng, Tiểu Từ đại phu à.”

17

Ta bắt đầu cùng Giang đại phu thử nghiệm dược phương mới.

Từ khi dân làng Vương gia thôn bị tập trung cách ly riêng, số lượng bệnh nhân trong khu an trí cũng phần nào ổn định lại, số ca nhiễm mới dần giảm bớt.

Ta vốn định thỉnh nguyện được tới nơi những bệnh nhân của Vương gia thôn đang được giữ, song lại bị tên thủ lĩnh thị vệ ngăn lại.

“Tống đại nhân có lệnh, bất kỳ ai cũng không được tự tiện ra vào.”

“Nhưng ta là đại phu mà.”

Ta chau mày nhìn hắn, vẻ mặt y vẫn lạnh lùng như cũ.

“Đại nhân đã cho mời những y sư y thuật cao minh nhất trấn thủ bên trong, Ôn nữ y không cần phải lo lắng.”

Đúng lúc này, nhóm dân làng cuối cùng từ Vương gia thôn cũng vừa được áp giải đến.

Ta đang định tiếp tục tranh luận, thì bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên—

“Ôn Từ tỷ tỷ! Nương ơi, là Ôn Từ tỷ tỷ kìa!”

Ta theo bản năng quay đầu lại.

Rồi ngay giữa đám đông, ta trông thấy Lê Tam Nương và Miêu Hổ, đã lâu không gặp.

Thấy ta nhận ra họ, hai mẹ con thần sắc mừng rỡ, kích động vô cùng.

“Ôn nữ y!”

“Sao hai người lại ở đây?”

Ta kinh ngạc hỏi, bước nhanh tới muốn cùng họ tương phùng, nhưng lại bị tên thị vệ khi nãy cản lại.

“Ôn nữ y, chẳng lẽ người quên lời tại hạ vừa nói?”

“Nhưng họ không phải người của Vương gia thôn!” Ta phản bác, “Ta biết rõ đôi mẫu tử này, bọn họ không phải dân chạy nạn.”

Tên thị vệ định tiếp lời, thì thị vệ bên cạnh hắn lại khẽ vỗ vai hắn một cái.

“Này, tiểu cô nương này là người của Phí phủ đấy.”

Ta cảm thấy lời này có chút là lạ.

Song sau khi nghe thế, tên thị vệ chỉ nhíu mày, rồi chẳng tình nguyện lắm mà cho người thả Lê Tam Nương cùng con trai nàng ra.

Vừa đến nơi yên tĩnh, chưa đợi ta kịp mở miệng, Lê Tam Nương đã ôm lấy Miêu Hổ quỳ sụp xuống trước mặt ta.

“Ôn nữ y, đa tạ người đã cứu mạng mẹ con tiện phụ!”

Ta vội vàng đỡ họ dậy, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Miêu Mộc Tượng lại chết.

Lê Tam Nương nghe vậy, nước mắt liền lăn dài.

“Tướng công nhà ta là bị người ta vu oan!”

Nàng bắt đầu kể lại những chuyện xảy ra sau khi tới Dung Châu.

Ban đầu, sau khi tìm được thân thích trong Tống phủ, Miêu Mộc Tượng nhờ có tay nghề vững vàng nên được quản gia thu nhận, lưu lại làm việc trong phủ, Lê Tam Nương cũng được sắp xếp vào bếp làm phụ sự.

Nào ngờ chưa được mấy ngày, một buổi chiều sau khi hạ công, Miêu Mộc Tượng trở về nhà với dáng vẻ thất thần khác lạ, khiến nàng cảm thấy có điều không ổn, liền gặng hỏi đôi câu.

Nào hay hắn liền biến sắc, lưỡng lự mãi vẫn không chịu nói rõ, chỉ thấp giọng bảo hình như đã phát hiện bí mật gì đó của chủ phủ.

Còn là bí mật gì, hắn lại sống chết chẳng chịu thổ lộ thêm lời nào.

Chưa đầy hai ngày sau, chuyện chẳng lành liền xảy ra.

Lê Tam Nương không tin phu quân mình lại có thể làm ra chuyện trộm cắp xưa nay hắn luôn là người thật thà chất phác, làm sao có gan dám lấy trộm đồ của chủ phủ?

Nàng quỳ gối khẩn cầu, nước mắt giàn giụa, thế nhưng cuối cùng vẫn không ngăn được quản gia trình báo quan phủ.

Sau khi Miêu Mộc Tượng bị nhốt vào ngục, nàng còn ôm tia hy vọng nhỏ nhoi rằng chỉ cần người còn sống, nàng nhất định sẽ gắng gượng nuôi con khôn lớn.

Nào ngờ chưa được mấy ngày, tin dữ liền truyền đến — nói rằng trượng phu của nàng đã tự vẫn trong ngục, để khỏi chịu tội.

“Ta không tin! Hổ tử còn nhỏ như thế, hắn sao nỡ bỏ lại mẹ con ta mà đi?”

“Ta muốn kêu oan cho hắn, nào ngờ quản gia Tống phủ lại vin cớ tướng công ta tay chân chẳng sạch, liền đuổi mẹ con ta ra khỏi phủ.”

“Ta dắt Hổ tử không nơi nương náu, nghe nói Phí gia đang phát cháo tại khu an trí, liền đem con tới đó trú tạm.”

Ai ngờ cuối cùng lại bị hiểu lầm thành người của Vương gia thôn, bị tách riêng ra một chỗ.

Nghe hết những lời Lê Tam Nương kể, trong lòng ta chỉ thấy đâu đâu cũng đầy điều đáng ngờ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)