Chương 1 - Người Phụ Nữ Trong Bức Ảnh

1

Vào ngày kỷ niệm cưới, tôi dọn dẹp nhà cửa thì vô tình tìm thấy một quyển album ảnh.

Thì ra, mỗi năm vào dịp này, chồng tôi đều lén chụp ảnh cưới với “bạch nguyệt quang” của ông ta.

Từ năm 40 tuổi đến 60 tuổi, từ tóc đen đến tóc bạc, suốt hai mươi năm không sót năm nào.

Phía sau mỗi bức ảnh còn có bút tích của ông ấy: Tình yêu vĩnh hằng.

Nếu ông ta yêu người khác, vậy tôi cũng chẳng cần tiếp tục giặt giũ nấu nướng, chăm con rồi lại trông cháu cho ông ta nữa.

Cả đời mù quáng đã trôi qua hơn nửa, giờ thay đổi cũng chưa muộn.

Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của tôi và Thẩm Trạm, nhưng như mọi khi, ông ta lại chọn đúng dịp này để rời khỏi nhà.

Suốt hơn bốn mươi năm hôn nhân, chưa một lần ông ta chịu cùng tôi kỷ niệm những ngày đặc biệt.

Tôi ăn sáng một mình, lúc đang lau nhà đi ngang qua thư phòng thì liếc thấy kệ sách bên trong bừa bộn.

Tôi thở dài, đặt cây lau xuống rồi vào dọn lại.

Khi với đến tầng cao nhất, một quyển sách rơi xuống, bìa dày và nặng đập trúng trán tôi, đau nhói.

Phải mất một lúc tôi mới định thần lại được–thứ đó không phải sách, mà là một quyển album ảnh cưới.

Trong đó toàn là ảnh của cùng một đôi nam nữ, họ mặc nhiều kiểu đồ cưới khác nhau, cử chỉ thân mật, nét mặt rạng rỡ hạnh phúc.

Người đàn ông tôi nhận ra ngay lập tức, chính là Thẩm Trạm.

Nhưng người phụ nữ thì không phải tôi.

Tôi ôm trán, cảm thấy choáng váng, không rõ là đau lòng hay đau đầu nữa.

Tấm ảnh mới nhất là chụp vào đúng ngày này năm ngoái, dù cả hai đã tóc bạc, nhưng vẫn tình tứ như cặp đôi mới yêu.

Sau ảnh còn có dòng chữ tay của Thẩm Trạm.

Nét chữ nắn nót, ngay ngắn, đủ thấy ông ta coi trọng đến mức nào.

“Tình yêu vĩnh hằng.”

Tôi nhìn kỹ lại, dưới mỗi tấm ảnh đều ghi rõ ngày tháng.

Từ năm ông ta 40 đến khi 60, tóc đen chuyển thành bạc, vậy mà không năm nào bỏ sót.

Thì ra, mỗi năm vào ngày kỷ niệm cưới, ông ta đều viện cớ rời khỏi tôi, là để đi chụp ảnh cưới với “bạch nguyệt quang”.

Thật nực cười.

Tôi run rẩy khép album lại, chợt nhớ đến thái độ của Thẩm Trạm khi rời đi hôm qua.

Ông ta nói con trai sắp đi công tác nước ngoài, phiên dịch đột xuất có việc, nên ông ta phải đi thay.

Lúc đó tôi chẳng nghi ngờ gì, dù sao trước khi nghỉ hưu ông ta cũng là giáo sư ngoại ngữ.

Chỉ là khi tôi đề xuất đi cùng để tham quan cảnh đẹp nước ngoài, ông ta lập tức sa sầm mặt mày, mắng tôi thậm tệ.

“Con đi làm, bà chen vào làm gì! Với lại bà đâu biết ngoại ngữ, đi theo chỉ tổ vướng víu.”

Câu nói đó khiến tôi vừa ngượng vừa tủi, nhưng quả thật không sai.

Giờ nghĩ lại, con trai tôi luôn kính trọng ông ta nhất, nếu thật sự muốn đưa ông đi nước ngoài, sao không đích thân về nhà đón?

Tôi lập tức gọi điện cho con để xác nhận.

“Con à, ba con nói đi nước ngoài với con, mẹ lo lắng cho sức khỏe ông ấy, bên đó mọi việc ổn chứ?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi mới trả lời thản nhiên:

“Ổn lắm mẹ ơi, ba dù sáu mấy tuổi rồi mà vẫn khỏe như trâu!”

Con trai tôi đang nói dối để che đậy cho ông ta.

Nhận ra điều đó, tim tôi lạnh toát.

Tôi nói vài câu rồi cúp máy, nước mắt rơi lã chã như chuỗi hạt đứt dây.

Không ngờ ngay cả con trai ruột của tôi cũng hùa với ông ta lừa tôi.

Tôi tìm đến tiệm ảnh nơi ông ta chụp ảnh cưới mỗi năm.

Mấy chục năm vợ chồng, có lẽ chỉ khi tận mắt thấy sự thật tàn nhẫn này, tôi thực sự cảm

thấy niềm tin không còn, và không thể tiếp tục duy trì mối quan hệ này nữa.

Xuống xe, trời đã xám xịt, gió nổi lên, mưa sắp đổ.

Tôi lo lắng bước đến trước cửa tiệm.

Qua cửa kính, tôi thấy Thẩm Trạm đang ngồi trên sofa, mặc một bộ trang phục cưới kiểu Trung Quốc.

Bất chợt ánh mắt ông ta sáng lên, gương mặt luôn nghiêm túc nở ra một nụ cười dịu dàng hiếm thấy.

Tôi nhìn theo ánh mắt ấy.

Một bà lão tóc bạc trắng, mặc bộ đồ cưới truyền thống dành cho cô dâu, đang đứng ở cửa phòng thử đồ. Mái tóc được chải chuốt gọn gàng, hai bên mai còn cài thêm hoa.

Chính là người phụ nữ trong những bức ảnh kia.

Họ nắm tay nhau, ánh mắt nhìn nhau đầy âu yếm.

Ầm ầm–

Trời xám xịt cuối cùng cũng đổ mưa, sấm chớp vang rền.

Tôi không mang dù, đứng chật vật dưới mái hiên trú mưa.

Một nhân viên trong tiệm bước ra thu bảng hiệu, vừa thấy tôi liền vội vàng kéo tôi vào.

“Ơi bác ơi, trời mưa lớn thế này, vào trong trú mưa đi kẻo ướt hết!”

Vừa kéo tay tôi, cô gái ấy vừa không quên tranh thủ chào mời:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)