Chương 3 - Người Phụ Nữ Bị Lãng Quên

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Khiến cho tất cả những dằn vặt tôi tự gây ra suốt một tháng qua trở nên nực cười đến tội nghiệp.

Cha của Giang Tự cũng từng ngoại tình khi mẹ anh đang mang thai.

Khi mẹ anh phát hiện ra, đứa con riêng kia đã gần mười tuổi—chỉ nhỏ hơn Giang Tự vài tháng.

Từ lúc đó, tinh thần mẹ anh bắt đầu suy sụp.

Sau nhiều năm đau khổ vật lộn, cuối cùng bà đã nhảy lầu tự tử.

Mà cha anh thì chẳng bao lâu sau cái chết của vợ, liền dắt nhân tình và con riêng quay về nhà.

Kể từ đó, Giang Tự dọn ra ngoài sống, không bao giờ trở về nữa.

Khi ấy anh mười bảy tuổi, sống cạnh nhà tôi.

Cả người anh khi đó đều mang theo sự hung hăng và bạo liệt, đánh nhau gây chuyện là chuyện thường ngày.

Tôi chỉ biết cậu con trai hàng xóm ấy trạc tuổi mình, cũng giống tôi, là đứa trẻ cô độc không ai chăm lo.

Vì thế, tôi thường lén để thuốc trị bầm tím trước cửa nhà anh.

Sau này khi quen nhau, tôi mới biết rõ hoàn cảnh của anh, mới hiểu khoảng cách giữa chúng tôi xa đến nhường nào.

Cha anh chưa bao giờ thật sự bỏ rơi anh—có lẽ vì chút áy náy đối với người vợ đã mất.

Toàn bộ tài nguyên trong nhà họ Giang đều đổ về phía anh, vô điều kiện.

Tôi từng vì điều đó mà rời xa anh.

Là Giang Tự đã tìm đến, run rẩy ôm tôi vào lòng, giọng nghẹn lại:

“Ngôn Ngôn, anh có thể mất tất cả, nhưng không thể mất em! Đừng rời xa anh, anh sẽ chết mất. Em là người duy nhất anh quan tâm trên đời này…”

Tôi cuối cùng vẫn mềm lòng.

Theo anh trở về, gặp người đàn ông từng ngoại tình và gián tiếp hại chết vợ mình.

Ông ta đứng trên cao nhìn xuống chúng tôi, ánh mắt lạnh lùng:

“Giang Tự, nếu con muốn cưới người phụ nữ này, thì tất cả đặc quyền con có ở nhà họ Giang sẽ bị thu hồi.”

Tôi vĩnh viễn không quên được ánh mắt thương hại ông ta dành cho tôi, và ánh cười mỉa khi nhìn Giang Tự.

Ông nói:

“Con chắc chứ? Khi con mất đi hào quang của thiếu gia nhà họ Giang, phải sống trong cơm áo gạo tiền, mỗi tháng cực khổ kiếm chút tiền, thậm chí chẳng mua nổi một chiếc cúc áo trên người con bây giờ…

Mà em trai con—đứa con riêng ấy—thì kế thừa gia nghiệp, vinh quang rạng rỡ, con có chắc đến lúc đó sẽ không hận cô ta, không trách cô ta sao?”

Ngày hôm đó, Giang Tự chỉ cứng đầu nắm chặt tay tôi, kéo tôi ra khỏi biệt thự, để lại một câu duy nhất:

“Vậy thì ông cứ thu hồi đi!”

Thật ra, mọi chuyện đến hôm nay đều đã có dấu hiệu từ trước.

Chẳng hạn, tôi từng thấy Giang Tự ngẩn người nhìn ảnh em trai cùng cha khác mẹ của mình trên trang tin giải trí—vẻ ngoài bảnh bao trong bộ vest tinh tươm.

Cũng từng thấy anh, trong những ngày khởi nghiệp khó khăn nhất, say khướt gạt tay tôi khi tôi muốn giúp anh lau mặt, trong mắt ẩn đầy oán hận, lẩm bẩm:

“Tại sao nó lại có tất cả? Nó chỉ là một đứa con hoang! Mẹ nó là con đàn bà phá hoại gia đình người khác! Tất cả bọn họ… đều quên mất ngày xưa còn phải cúi đầu trước tao…”

Những mảnh vụn ký ức ấy, ghép lại, đã vẽ thành một bức tranh hoàn chỉnh, chỉ thẳng cho tôi thấy sự thật.

Giang Tự — hận tôi.

Thật nực cười, anh ta tại sao hận tôi?

Tự mình đưa ra lựa chọn, tại sao lại đem mọi bất mãn đổ lên đầu tôi?

Đúng là đồ hèn nhát!

“Anh Giang, chị dâu đang mang bụng bầu to thế kia, anh làm vậy không sợ chị biết à?”

Câu nói ấy vừa dứt, bên trong liền rơi vào một khoảng im lặng ngắn ngủi.

Ngay sau đó là tiếng thuỷ tinh vỡ chói tai, cùng giọng nói lạnh lùng trầm đục của Giang Tự:

“Vậy nên, mẹ kiếp, tất cả câm miệng lại cho tôi!”

“Cô ta sắp sinh rồi, thời điểm này tuyệt đối không được để xảy ra sai sót gì!”

“Nhưng mà——”

Từ khe cửa nhìn vào, tôi thấy anh ta hờ hững ném mảnh cốc vỡ vào góc tường.

Gương mặt nghiêng dưới ánh đèn, sống mũi cao ngạo, biểu cảm khó nhìn rõ.

Cứ như lời cảnh cáo vừa rồi chẳng hề tồn tại.

Yết hầu anh khẽ động, rồi cất giọng thản nhiên:

“Cô ta bây giờ mang thai sáu tháng, bụng cũng to rồi. Hơn nữa, cô ta chỉ có một mình tôi. Dù có biết, thì cô ta có thể làm được gì chứ?”

Tôi nhìn bóng dáng người đàn ông mà mình từng yêu sâu đậm, cơ thể dần run lên không kiểm soát, đến cuối cùng, toàn thân mềm nhũn, chỉ có thể dựa tường mới đứng vững được.

Trong đầu tôi, vô số hình ảnh chập chờn loé lên.

Và cuối cùng, tất cả dừng lại ở một ngày giông bão đầy mùi máu tanh.

Người đàn ông say rượu, điên cuồng.

Cô gái nhỏ khóc nức nở.

Và người phụ nữ bụng bầu cao vút, đang ôm chặt lấy cô gái ấy.

“Ngôn Ngôn! Chạy mau! Nhanh lên!”

Người phụ nữ có đôi mắt thâm đen, đầy tia máu, như thể chỉ cần chớp mắt một cái sẽ rơi ra giọt máu tươi.

Tóc bà rối bời, giọng nghẹn lại trong cổ họng, đứt quãng, khàn khàn.

Sau lưng bà là người đàn ông đang đấm đá điên loạn.

Giọng hắn vang lên, xuyên qua ký ức, như vọng về từ địa ngục:

“Mày mang thai rồi, bụng cũng bị tao làm to thế này rồi! Mày còn có thể làm gì? Muốn chạy à? Cả đời này mày đừng hòng trốn thoát!”

Đó là quá khứ của tôi.

Là quá khứ mà cả đời tôi cố gắng trốn tránh.

Giờ đây, nó lại như ngàn mũi dao sắc bén, găm chặt tôi vào chỗ cũ, bắt tôi phải nhìn lại toàn bộ, mà không thể thoát ra.

Không… Tôi không muốn! Tôi không muốn như thế này nữa!

Không biết qua bao lâu, bên trong lại vang lên tiếng cười đùa ầm ĩ.

Trong tiếng hò hét cổ vũ, Giang Tự ôm eo cô gái, cúi xuống hôn cô ta.

Lúc đó, sức lực trong người tôi mới dần quay trở lại.

Rồi tôi bỗng bật cười.

Thì ra, thứ mà tôi từng nghĩ là cứu rỗi, chỉ là một vực sâu khác.

Tôi quay lưng, từng bước rời khỏi hành lang tối mờ, nơi ánh đèn yếu ớt chập chờn.

Bước chân ban đầu nặng nề, dần trở nên nhẹ nhàng.

Cuối cùng, tôi ôm bụng, vừa đi vừa chạy, cho đến khi bước ra khỏi bóng tối, đứng dưới ánh sáng rực rỡ.

Giang Tự nói không sai — tôi đúng là nhát gan, cứng nhắc.

Nhưng tôi cũng là kẻ nhớ thù sâu nhất.

Khi tôi đem hết sự mềm yếu trao cho anh, mà anh lại lấy dao nhọn đâm vào tôi, thì anh nên hiểu rằng — tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!

“Ting” — một tiếng chuông tin nhắn vang lên.

Là Giang Tự.

【Vợ yêu, mai là kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng ta, anh có điều bất ngờ cho em đó! Yêu em – chồng của em.】

Tôi nhìn màn hình, mặt không chút cảm xúc, xóa tin nhắn đi.

Rồi dứt khoát gọi taxi rời khỏi đó.

5

Đêm ấy, tôi đã ngủ một giấc ngon nhất trong suốt một tháng qua.

Khi Giang Tự trở về, tôi đang ở ban công, tỉa cành hoa.

Bà Lưu – người giúp việc – vừa từ quê trở lại sau kỳ nghỉ, đứng bên cạnh vừa lau nước đọng trên chậu hoa vừa kể tôi nghe những chuyện vui mấy ngày qua.

Tôi phì cười, bà Lưu cũng mỉm cười theo, ánh mắt đầy an ủi:

“Phu nhân, đã lâu rồi tôi mới thấy cô cười thế này.

À, cậu chủ về rồi kìa, dù bận rộn đến mấy thì ngày kỷ niệm kết hôn cậu cũng phải về với phu nhân chứ!”

Từ khóe mắt, tôi liếc thấy người đàn ông đang đứng dưới vườn ôm một bó hoa.

Anh ta đang cau mày, nghiêng đầu soi mình trong gương chiếu hậu của xe, tỉ mỉ chỉnh lại quần áo.

Trong lòng ôm bó hồng còn vương sương sớm, tươi đến rực rỡ.

“Cưới lâu thế rồi mà cậu chủ vẫn muốn để phu nhân thấy dáng vẻ hoàn hảo nhất của mình. Kìa, còn đang xịt nước hoa dưới kia nữa kìa! Cậu chủ thật là yêu phu nhân đấy!”

Nghe vậy, tôi khẽ bật cười.

Một tiếng cười nhạt, lạnh buốt.

Chẳng qua chỉ là trò kiểm tra cuối cùng của một gã đàn ông chán chê, sợ bị vợ phát hiện sơ hở mà thôi.

“Em với bác Lưu đang nói gì mà vui thế?”

Giang Tự bước lên rất nhanh. Người đàn ông vừa trải qua một đêm hoang đường, nay đã chau chuốt gọn gàng, trông tinh thần phơi phới.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)