Chương 3 - Người Mẹ Trở Về Từ Địa Phủ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

3

Thẩm Vi Vi thì tỏ ra ấm ức: “Mẹ à, chúng ta nhịn một chút, đợi ba về rồi tính tiếp…”

Hừ, “ba” à? Gọi nghe thân mật nhỉ.

Tôi không buồn để tâm đến bọn họ, chỉ nắm tay con gái, nhẹ nhàng vỗ về.

Đến giờ ăn tối, Trương Thúy Phân cùng con gái và Hướng Nam Trạch ung dung ngồi xuống bàn chính, trên bàn bày đầy hải sản cao cấp.

Mà tôi với con gái đều dị ứng nặng với hải sản. Chuyện này rõ ràng là cố tình.

Tôi đè cơn giận xuống, đảo mắt nhìn xung quanh.

Đám người làm trong nhà đều cúi đầu lảng tránh, giả như không thấy tiểu thư thật sự đang đứng mà không có lấy một món ăn phù hợp.

Tôi chỉ bừa vào một người làm: “Bếp không chuẩn bị món khác sao? Không biết tiểu thư bị dị ứng à?”

Người đó liếc tôi một cái, đáp lạnh tanh: “Là bà Trương dặn hôm nay ăn hải sản. Chúng tôi chỉ làm theo lệnh thôi.”

Tôi tức đến bật cười: “Tiểu thư thật sự của nhà này thì không hầu hạ, lại đi nghe lời một mụ bảo mẫu?”

Người hầu đứng bên cạnh khẽ bật cười khinh bỉ: “Con gái không được sủng ái thì cũng tính là con gái sao? Trong mắt tổng giám đốc Thẩm, e là cô ta còn không bằng con chó ông ta nuôi!”

Cơn giận bốc thẳng lên đỉnh đầu, tôi bật dậy, túm lấy mép khăn bàn, giật mạnh một cái!

Cả bàn ăn bị lật tung.

Tôi lạnh lùng nhìn đám người đang chật vật kia, vỗ tay phủi phủi: “Chủ nhà còn chẳng có cơm ăn, mấy đứa xu nịnh như các người thì cũng đừng hòng ăn cho yên thân!”

Nói xong, tôi kéo con gái vẫn còn sững sờ bước thẳng vào bếp. “Chờ chút, mẹ làm cái gì đó cho con ăn.”

Tôi xắn tay áo lên, mở điện thoại tra công thức, vụng về hấp một bát trứng chưng.

Nhìn thì hơi tệ, nhưng mùi thơm cũng ra gì phết.

Tôi hí hửng bưng đến trước mặt con gái:

“Nào, nếm thử đi, mẹ tự tay làm đó!”

Nhưng Thẩm Như Niệm chỉ liếc một cái rồi quay đầu đi, chẳng chút thèm ăn.

“Mẹ… con không muốn ăn.”

“Hôm nay con lại sai rồi phải không? Con dám cãi dì Trương, còn làm loạn phòng khách.

Hướng Nam Trạch chắc lại càng ghét con hơn rồi…”

“Nếu bố biết, chắc càng thất vọng vì con là con gái của ông ấy…”

Tôi nhìn con bé với dáng vẻ rụt rè, tự ti đến mức đáng thương ấy, trong lòng vừa chua xót vừa tức tối.

Đáng chết! Cái gọi là ‘não yêu’ cộng thêm thiếu thốn tình cha gây ra hậu quả đến mức này sao?!

Tôi đảo mắt một cái, nghĩ ra kế.

Tôi xúc một miếng trứng chưng, cố ý nói cao giọng: “Tiểu phi tiêu bay tới rồi đây!”

“A–!”

Giây sau, miệng con bé mở to bằng nắm đấm của tôi.

“Ha, con gái đúng là dễ dụ!”

Tôi đắc ý cười, nhanh chóng nhét luôn miếng trứng vào miệng nó.

“Xem tình thương của mẹ có thể khiến con no chết không!”

Con bé nhai máy móc vài cái, mắt bỗng đỏ hoe. Nhưng lần này, có vẻ không phải vì buồn.

Những ngày sau đó, tôi cứ thế ở bên cạnh con bé không rời nửa bước.

Thỉnh thoảng, nó vẫn lặng lẽ mở điện thoại, nhìn chằm chằm khung chat với Hướng Nam Trạch.

Nhưng ít nhất, nó không còn làm mấy chuyện cực đoan như cắt tay nữa.

Tôi tìm đủ trò chọc cười, đóng vai đủ kiểu “người mẹ điên rồ”, ép nó ăn, ép nó cười.

Nụ cười của nó vẫn còn nhạt nhòa, nhưng cuối cùng cũng không còn khóc mỗi ngày, không còn hoang mang tự hủy như trước.

Cho đến khi số tiền “chi phí hoạt động” tôi mang từ địa phủ… cạn sạch.

Tôi đành phải mặt dày liên lạc lại với ông bố keo kiệt của tôi.

Phía bên Thủy Kính, lão Diêm Vương đang ngoáy mũi nói: “Con gái yêu quý à, không phải cha không giúp con, nhưng gần đây địa phủ đang xây dựng chính sách ‘liêm chính’, tài khoản hưu trí của cha cũng bị giám sát chặt lắm…

Thôi thế này nhé, cha ráng chuyển thêm cho con 20 nghìn tiền dương gian, coi như cho vay.

Phải viết giấy nợ! À mà thôi, tình thân thì miễn lãi, nhưng vốn thì nhất định phải trả!”

Tôi nhìn dòng thông báo chuyển khoản 20 triệu đồng cùng cái “Hợp đồng vay tiền cha-con” với đủ loại điều khoản khắt khe và cần ký điện tử, suýt chút nữa ném luôn điện thoại đi.

Cầu người chẳng bằng dựa vào mình — nhất là đừng bao giờ mong chờ gì ở một ông bố keo kiệt như Diêm Vương!

Hôm sau, tôi ăn mặc chỉn chu, nắm tay con gái xông thẳng đến trụ sở chính tập đoàn Thẩm thị.

“Xin hỏi quý cô có hẹn trước không?”

Tôi còn chưa kịp nói gì, Thẩm Như Niệm đã rụt rè lên tiếng: “Đây là mẹ tôi… Chúng tôi muốn gặp bố tôi…”

Nụ cười của lễ tân lập tức đổi thành chế nhạo: “Con gái của tổng giám đốc Thẩm á? Là cô? Tổng giám đốc đã dặn rồi, không được để cô đến làm phiền ông ấy nữa.”

Một lễ tân khác cười nhạt chêm vào: “Giờ mà cũng có người giả làm… người đã chết hả? Mấy tên lừa đảo thời nay thật to gan.”

Tôi nheo mắt lại, vừa định nổi đóa, thì một bóng người quen thuộc bước ra từ thang máy.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)