Chương 2 - Người Mẹ Trở Về Từ Địa Phủ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

2

Tên chó Thẩm Vực Châu kia, dám đem đồ của tôi cho đàn bà khác mặc?

Tôi là mẹ con bé! Tôi lạnh lùng đảo mắt nhìn khắp phòng khách. “Còn bà là ai?”

Người phụ nữ sững lại, rồi che miệng cười khúc khích: “Đừng đùa chứ. Tôi là bảo mẫu riêng mà ông chủ mời về – Trương Thúy Phân, chịu trách nhiệm chăm sóc căn nhà này.”

Hai người còn lại trên ghế sofa nghe xong câu tôi nói thì cũng bật cười.

Hướng Nam Trạch đang ôm Trương Thúy Phân – tức “bảo mẫu” – và con gái bà ta là Thẩm Vi Vi, không nhịn được mỉa mai:

“Thẩm Như Niệm, đầu óc cô có vấn đề thật rồi à? Thiếu tình thương đến mức phải thuê người đóng giả mẹ mình sao?”

Thẩm Vi Vi liền tiếp lời bằng giọng giả tạo: “Chẳng lẽ chị lại đang giở trò gì đó nữa à? Rõ ràng chị nói sẽ chuyển di sản mẹ để lại cho anh ấy vào đúng ngày Thất Tịch, giờ lại cho mẹ ‘sống lại’, không phải định nuốt lời đấy chứ?”

Nghe đến đây, Hướng Nam Trạch lập tức đổi sắc mặt, quay sang con gái tôi, quát lớn:

“Thẩm Như Niệm, tôi cảnh cáo cô – đừng chơi mấy trò bịp bợm này nữa! Tôi không bao giờ thích loại đàn bà như cô!”

“Phải rồi, đến Thất Tịch thì cô cũng tiện tay chuyển luôn quyền thừa kế tập đoàn Thẩm thị cho con gái của dì Trương đi. Cô ấy hợp hơn cô nhiều. Đến lúc đó, tôi cũng sẽ ‘yêu’ cô nhiều hơn một chút…”

Nghe ba người trơ trẽn nói năng không biết xấu hổ, tôi thật sự không nhịn nổi, trợn trắng mắt.

Tôi kéo tay con gái, đi thẳng lên lầu hai, đẩy cửa phòng ngủ chính.

Căn phòng mà tôi từng tỉ mỉ thiết kế giờ đã hoàn toàn thay đổi.

Mỹ phẩm, tủ quần áo đặt riêng vẫn còn đó, nhưng giờ nhồi nhét toàn mớ đồ rẻ tiền, sến súa – rõ ràng là của người phụ nữ khác.

Đẩy cửa phòng con gái, tình hình cũng y hệt.

Phòng con bé đã sớm bị Thẩm Vi Vi chiếm làm của riêng.

“Phòng của con đâu?” Tôi cố nén giận, lên tiếng hỏi.

Thẩm Như Niệm cúi đầu, dắt tôi băng qua hành lang, đi đến nhà kính phía sau vườn.

Nó đẩy một cánh cửa nhỏ giấu kín, để lộ cầu thang dẫn xuống dưới lòng đất.

Đó là căn phòng chứa đồ làm vườn mà tôi từng thiết kế — ẩm thấp, nhỏ hẹp, không có cửa sổ.

Chỉ rộng chừng hơn chục mét vuông, bốn góc tường đều lắp camera giám sát. Trên chiếc giường hẹp duy nhất chất đống quần áo cũ.

“Con ở đây á?” Tôi không thể tin nổi.

Lúc này, bà bảo mẫu đã theo tới nơi, cười vô (số) tội: “Là ông chủ dặn tôi sắp xếp như vậy mà. Dù sao tiểu thư cũng đã làm không ít chuyện ngốc nghếch, tôi buộc phải nghiêm khắc quản giáo.”

Nghe người phụ nữ kia nói vậy, con gái tôi khẽ run lên, như thể nhớ lại những ký ức chẳng tốt đẹp gì.

“Quản giáo? Quản giáo con gái tôi hả?”

Tôi nheo mắt lại, tiến tới cho bà ta ba cái bạt tai vang rền.

“Cái gì? Bà là ai vậy hả? Một con diễn viên quèn mà dám đánh tôi?” Bà ta ôm mặt hét lên.

“Một bà bảo mẫu mà cũng tưởng mình là nhân vật quan trọng lắm à?” Tôi lạnh lùng nói.

“Tôi sẽ mách ông chủ! Tôi phải mách ông chủ!”

Thấy tôi không dễ chọc, bà ta quay sang con gái tôi đe dọa: “Ông chủ vốn đã không hài lòng với cô. Cô nghĩ nếu tôi kể lại chuyện hôm nay, ông ấy còn nhận cô là con nữa sao?”

Tôi vung chân đá bà ta ngã dúi dụi xuống đất: “Không cần cô lo chuyện đó!”

Con gái tôi nhìn dáng vẻ mạnh mẽ, dứt khoát của tôi mà sững người.

Tôi ngượng ngùng cười một cái: “Nhớ kỹ, mẹ con rất chiến đấy nhé!”

Tôi định dẫn con bé đi ở khách sạn InterContinental, kết quả trong túi không có nổi một đồng.

Thẩm Như Niệm cũng lắc đầu: “Tiền của con đều giao cho Hướng Nam Trạch quản lý rồi. Anh ấy nói chỉ khi nào tiền nằm trong tay anh ấy thì anh mới yên tâm mà yêu con…”

Tôi câm nín. Tôi bi phẫn.

Không còn cách nào, tôi quay người gọi ngay vào đường dây nóng địa phủ.

“A lô, lão Diêm đó hả? Giúp con gái xinh đẹp đáng yêu của ông tra một người tên Thẩm Vực Châu — đúng, chính là tên con rể chết tiệt của ông đấy. Xem giờ hắn đang ở đâu?”

“Tiện thể đổi một ít tiền dương gian từ tài khoản lương hưu âm phủ của ông đi… Cháu gái ông bị người ta bắt nạt đến ngu người rồi, đúng! Tôi bắt đầu tính sổ đây.”

Tôi ngồi phịch xuống ghế sofa trong phòng khách, hất cằm về phía Trương Thúy Phân:

“Ngơ ra đó làm gì? Mau đi rót nước cho mẹ con tôi. Nước ấm nhé.”

Trương Thúy Phân tức đến méo mặt: “Bà tưởng bà là ai mà dám sai bảo tôi?”

Tôi nhếch mép cười lạnh: “Tôi là chủ của bà, thế đủ chưa?”

Hướng Nam Trạch nhíu mày định lên tiếng, tôi liếc một phát như dao bay.

“Còn anh nữa, ăn bám thì cũng phải biết thân biết phận. Việc của chủ nhà mà anh cũng dám xen vào à? Nói thêm câu nữa, Thất Tịch khỏi mơ được xu nào.”

Có vẻ từ “tiền” chạm trúng tử huyệt, Hướng Nam Trạch đổi sắc mặt mấy lần rồi… câm nín.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)