Chương 3 - Người Mẹ Đích Thực
Bà ta gượng cười, gương mặt vừa bất lực vừa gượng gạo:
“Thật mà. Chỉ cần con ngoan, thứ hai tuần sau mẹ nhất định sẽ dẫn con đi gặp mẹ.”
Bà ta thật ngốc.
Vẫn cứ cố chấp muốn làm mẹ của tôi.
Bà ta trông có vẻ buồn lắm.
Nhưng tôi thì rất vui.
Đã một tuần rồi tôi chưa được gặp mẹ.
Tôi nhớ mẹ da diết.
Nếu chỉ cần ngoan ngoãn là có thể gặp lại mẹ…
Vậy thì tôi sẽ cố gắng trở thành một bé ngoan 100 điểm.
Trước khi gặp lại mẹ, tôi làm theo tất cả những gì họ sắp xếp.
Không nổi giận lần nào, cũng không rơi một giọt nước mắt nào.
Tôi mặc bộ váy mới bà ta mua, để kiểu tóc bà ta tết, ăn từng muỗng cơm bà ta đút.
Tôi tỏ ra rất ngoan, rất rất ngoan.
Cuối cùng, tuần lễ cũng trôi qua.
Sáng sớm hôm đó, bà ta đã dậy sớm chải tóc, thay đồ, chuẩn bị cho tôi thật chỉn chu.
Thế nhưng trước khi ra khỏi cửa, chú ấy lại ngăn bà lại, gương mặt nghiêm trọng:
“Văn Khiết, đừng đưa Tâm Nhụy đến đó nữa. Cứ tiếp tục thế này, đến lúc cần dứt ra thì nó sẽ càng đau khổ hơn thôi.”
Bà ta lắc đầu:
“Anh à, em đã hứa với con bé rồi. Em không thể là người thất hứa.”
“Nếu lần này không đưa nó đi, có lẽ cả đời nó sẽ chẳng còn tin em nữa. Không chừng còn hận em hơn.”
Nói xong, nước mắt lại trào ra trong mắt bà ta.
Bà ta đúng là người hay khóc nhất quả đất.
Khóc còn nhiều hơn cả một đứa con nít như tôi.
Tôi khóc, bà ta cũng khóc.
Tôi cười, bà ta lại khóc.
Mỗi ngày tôi ở đây, bà ta đều khóc.
Đúng là một “tiểu khóc nhè” chính hiệu.
Không hiểu vì sao, tôi lại đưa tay lau nước mắt cho bà.
Nước mắt vừa lau xong, chưa được bao lâu, lại trào ra dữ dội hơn.
Lần này là vì vui mừng.
“Anh xem kìa, Tâm Nhụy không còn ghét em như trước nữa. Nó sẽ từ từ chấp nhận em là mẹ của nó thôi!”
Tôi nghĩ thầm trong bụng:
Tôi chỉ là không thích thấy bà khóc thôi.
Nhưng điều đó không có nghĩa là bà có thể thay thế mẹ trong lòng tôi.
Nhưng tôi không nói ra.
Vì tôi biết nếu nói, bà sẽ đau lòng.
Bà sẽ tức giận.
Lỡ như bà không chịu đưa tôi đi gặp mẹ nữa thì sao?
Như vậy là tôi mất nhiều hơn được.
Thế nên tôi chỉ im lặng, nhìn hai người họ.
Ánh mắt chú ấy đầy xót xa, xen chút giận dữ:
“Gia đình ba người đang yên đang lành bị chia cắt.
Con gái tốt lại gọi người xấu là mẹ… đây là nghiệp chướng gì chứ!”
Chú ấy càng nói càng mất kiểm soát, bà ta vội lau nước mắt, ôm lấy chú ấy:
“Không sao đâu anh… Tâm Nhụy đã trở về rồi mà.”
“Em tin thời gian sẽ thay đổi tất cả.
Con bé sẽ dần dần thân thiết với chúng ta hơn.”
Cuối cùng, hai người họ ôm chặt lấy tôi mà khóc nức nở.
Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nghĩ:
Một gia đình ba người như thế này… hình như cũng không tệ.
Nhưng tôi đã nhanh chóng giết chết suy nghĩ đó.
Nghĩ vậy, tôi đúng là một đứa trẻ hư.
4
Trên đường đi gặp mẹ, tôi mơ một giấc mơ thật dài, dài đến mức giống như đã từng xảy ra từ kiếp nào.
Trong giấc mơ đó, ngoài tôi và mẹ, còn có cả bà ấy — người phụ nữ luôn khiến tôi căm ghét.
Chúng tôi trở thành một gia đình, hòa thuận và yêu thương nhau.
Tỉnh dậy, bà ấy đang cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt đầy dịu dàng:
“Tâm Nhụy, con mơ gì à?”
Tôi gật đầu, nhưng không nói với bà rằng bà cũng xuất hiện trong giấc mơ ấy.
Lần này, bà không còn là con sói xám đáng sợ trong mơ nữa, mà là người nhà của tôi.
Giấc mơ ấy… thật đáng sợ.
Nơi họ đưa tôi đến gặp mẹ, không phải ngôi nhà thân quen.
Mà là một nơi xa lạ tên gọi “tòa án”.
Họ nói tôi còn quá nhỏ, chỉ được đứng bên ngoài nhìn mẹ từ xa.
Người đứng bên trong kia, là “kẻ buôn người” theo cách họ gọi.
Họ bảo, chính vì bà ấy, tôi mới có hai người mẹ.
Mẹ tôi đứng bên kia, im lặng mà kiên cường.