Chương 5 - Người Máy Lạnh Lùng Và Dòng Nhật Ký Bí Mật
“Mẹ cô cho tôi uống thuốc, đẩy tôi lên giường Chu Tứ Lễ, có ai từng hỏi tôi có đồng ý không?!”
Hai đứa con gái ban nãy còn cười nhạo, giờ mặt cắt không còn giọt máu.
Không dám hé thêm một lời.
Tôi thấy lạ, quay đầu nhìn ra phía sau —
Chu Tứ Lễ đang đứng lặng giữa rặng hoa.
Đầu cúi thấp, cả người như vỡ vụn.
Môi anh mím chặt, ánh mắt nhìn tôi đăm đăm.
Một lúc lâu sau mới nói khẽ một câu:
“Vậy ra… em vốn không muốn ở bên anh, đúng không?”
6.
Tối hôm đó, Chu Tứ Lễ không vào phòng ngủ.
Thậm chí, anh còn không về nhà.
Chỉ có thư ký của anh gọi điện cho tôi, giọng vô cùng chân thành:
“Cô Tống, tổng giám đốc Chu tối nay tăng ca, sẽ ngủ lại công ty. Anh ấy dặn tôi nhắn cô đi ngủ sớm, đừng có nửa đêm lén dậy ăn kem.”
Đạn mạc lăn lộn khắp màn hình, toàn một đám “hahaha”:
【Chính là cái kiểu mặt lạnh đi giặt đồ lót này!】
【Cười chết tôi, tức mà cũng buồn cười là sao hả trời?】
【Nữ chính nói cả một tràng dài, trong đầu tổng giám đốc nhà chúng ta chỉ lọc ra đúng một câu — “Cô ấy không yêu tôi.”】
【Chồng người ta tội nghiệp lắm nha! Dù bị vợ chọc giận đến mức ấy rồi mà vẫn báo cáo lịch trình sợ vợ lo!】
Trước đây, nhìn đạn mạc tôi thấy rất buồn cười.
Nhưng lúc này…
Chỉ thấy giận.
Aaaa Chu Tứ Lễ là đồ chết tiệt!
Tại sao không cho tôi cơ hội giải thích?! Anh chạy đi làm gì?!
Dĩ nhiên, mấy câu xả giận này tôi không thể nói với thư ký.
Chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, khẽ “ừ” một tiếng:
“Anh nhắn lại với anh ấy, làm xong việc thì về nhà sớm một chút.”
Tôi ngừng lại vài giây, ngón tay siết chặt ốp điện thoại đến mức lòng bàn tay đau nhói:
“Tôi… đang đợi anh ấy ở nhà.”
Đầu dây bên kia, thư ký lập tức phấn khích:
“Dạ vâng, cô Tống! Tôi nhất định sẽ nói lại với tổng giám đốc! Anh ấy mà biết cô quan tâm như vậy, chắc chắn sẽ vui lắm luôn!”
7.
Nhưng Chu Tứ Lễ vẫn không về.
Những tin nhắn tôi gửi cho anh, không còn phản hồi trong vài giây như trước nữa.
Tất cả đều như chìm vào đáy biển.
Tôi một mình ở nhà, chỉ nhận được liên tiếp những món quà anh gửi đến.
Mỗi món đều rất đắt.
Cảm giác vừa như dỗ dành, lại vừa như… phí chia tay.
Tôi không phân biệt được rốt cuộc là cái nào.
Rồi tôi còn nghe được một tin sốc —
Tống Tinh Tinh bị hủy hôn với thiếu gia nhà giàu kia.
Nghe nói có người nặc danh gửi bằng chứng cho vị hôn phu, chứng minh cô ta từng bắt cá nhiều tay khi du học nước ngoài.
Cậu thiếu gia phát điên.
Không thể tin cô vợ chưa cưới luôn giả vờ ngoan ngoãn dịu dàng lại từng chơi bời đến vậy.
Anh ta không chỉ tức giận hủy hôn, mà còn gom tất cả bằng chứng thành file PDF, phát miễn phí cho cả giới xem, ai cũng có một bản.
Chỉ trong chốc lát, Tống Tinh Tinh trở thành trò cười trong giới.
Cô ta mất hết mặt mũi, suốt ngày chỉ biết ở nhà gào khóc đòi chết.
Còn mẹ kế tôi thì rối như gà mắc tóc.
Nhưng không phải vì hôn sự của con gái.
Mà là vì không biết ai đã giăng bẫy, khiến toàn bộ tiền bà ta đổ vào cổ phiếu và quỹ đầu tư đều bị đánh sập.
Không còn một xu dính túi.
Trước kia mà biết mấy chuyện này, tôi chắc chắn sẽ cười to, cảm thán ông trời có mắt.
Nhưng bây giờ…
Tôi chẳng cười nổi.
Chu Tứ Lễ không ở đây.
Căn biệt thự trở nên lạnh ngắt.
Những món ăn mà tôi từng thích, bày sẵn trên bàn ăn, nhưng tôi chẳng buồn đụng đũa.
Một mình tôi cuộn chăn trên ghế sofa, ngơ ngác nhìn quảng cáo thuốc bổ trên TV.
Thật chán.
Không còn ai nghe tôi lải nhải mấy câu vớ vẩn, rồi vẫn nhẹ nhàng trả lời.
Không còn ai đợi ở cửa phòng tắm sau khi tôi gội đầu, tay cầm máy sấy, định giúp tôi hong tóc.
Cũng không còn ai, khi tôi đau bụng vì đến tháng, vừa thở dài nói “còn ăn đồ lạnh nữa là chết với anh”, vừa dịu dàng đỡ tôi dậy, đút từng thìa nước đường đỏ vào miệng.
Đến lúc này tôi mới chậm rãi nhận ra những điều tốt đẹp anh dành cho mình.
Lồng ngực trống rỗng.
Tôi chợt phát hiện, hóa ra bản thân đã quen với việc sống cùng Chu Tứ Lễ từ lúc nào không hay.
Thậm chí… còn hơi dựa dẫm vào anh.
Tôi lướt mắt nhìn đạn mạc.
【Cười chết, Chu Tứ Lễ bây giờ đang trốn trong công ty không dám về nhà, sợ vợ bé bốc đồng đòi chia tay.】
【Tổng giám đốc ủy khuất, vợ bé cũng uất ức.】
【Haiz… hai quả khổ qua nhỏ.】
【Không nói nhiều nữa, tất cả là lỗi của ông người máy này không biết nói chuyện! Nữ chính nghi ngờ anh có mục đích khác, không tin là anh yêu cô ấy, vậy thì giải thích đi chứ — “Anh tốt với em là vì từ lâu anh đã thích em rồi”, câu đó khó nói lắm à? Bực chết đi được!】
Tôi chợt khựng lại.
Ngơ ngác hỏi:
“Lâu rồi? Tôi và Chu Tứ Lễ từng gặp nhau sao?”
Đạn mạc im bặt vài giây.
Sau đó đồng loạt bùng nổ:
【Ủa không phải chứ?! Cô thấy được bọn tôi hả?!】
【@quản trị viên! Hệ thống bị lỗi rồi!】
Tôi cuống đến suýt khóc.
“Làm ơn, nói rõ trước đi có được không? Tôi không hiểu gì cả!”
Dưới màn hình, đạn mạc nhốn nháo lên tiếng.
Từng chút, từng chút một, tôi bắt đầu nhớ lại những chuyện nhỏ đã bị lãng quên từ lâu…
Năm tôi mười bảy tuổi, vì gia đình có tiền, tôi suốt ngày ăn chơi lêu lổng, lười học, tụ tập với một đám con nhà giàu, ngang ngược trong trường.
Một lần chơi trò thử thách, tôi thua.
Đám bạn ép tôi phải giật lấy cái bánh bao của học sinh nghèo rồi ăn ngay trước mặt.
“Lễ Lễ, đi mau đi, nghe nói bữa trưa của cậu ta chỉ có một cái bánh bao đó, cậu ăn của cậu ta đi, để cậu ta nhịn đói luôn!”
“Tớ muốn xem dáng vẻ học bá lạnh lùng nổi giận nè!”
“Cười xỉu, học bá gì chứ, mấy bà con gái toàn mê trai đẹp! Chứ không phải cậu ta cũng chỉ là cái đồ nghèo mạt hạng thôi à!”
Trong tiếng cười khinh khỉnh, tôi đi đến chỗ râm mát dưới tán cây.
Chạm mặt Chu Tứ Lễ đang cầm tập luyện trong một tay, bánh bao trong tay kia.
Khi đó, anh gầy, trầm lặng.
Bộ đồng phục bạc màu, cổ tay đã sờn chỉ.
Trông rất dễ bắt nạt.
Tôi giật phắt cái bánh bao trong tay anh, cắn một miếng to.