Chương 1 - Người Máy Lạnh Lùng Và Dòng Nhật Ký Bí Mật
Sau khi gia đình tôi phá sản, mẹ kế liền đem tôi “tặng” cho một đại ca quyền lực trong giới Bắc Kinh.
Anh ta trầm lặng ít nói, lạnh lùng như máy móc, điểm duy nhất nổi bật là – siêu giỏi chuyện giường chiếu.
Đến mức mỗi sáng thức dậy, tôi đều phải mắt đỏ hoe mà bôi thuốc lên những dấu hôn tím bầm do anh ta để lại.
Tôi không chịu nổi nữa, vừa ném cây tăm bông xuống, chuẩn bị lén bỏ trốn thì —
trên không trung bỗng hiện ra một loạt dòng chữ như… đạn bay:
【Nữ chính à, tỉnh táo lại đi! Anh ấy là người duy nhất chịu đứng ra bảo vệ cô, giúp cô xé xác mụ mẹ kế độc ác và con em gái trà xanh đấy!】
【Anh “người máy” của chúng ta thực ra cực kỳ thích cô luôn ấy! Chỉ là anh ấy vụng về không biết nói thôi!】
【Không tin thì vào thư phòng mà xem, nhật ký của ảnh toàn là mấy lời yêu thầm u ám viết cho cô đấy!】
Tôi ngồi trầm mặc suy nghĩ vài giây.
Mới vừa nhấc mông khỏi ghế được 2cm, “vèo” một tiếng, tôi lại ngồi phịch xuống như chưa từng có ý định rời đi.
1.
Theo hướng dẫn của đạn mạc,
Tôi mở cuốn 《Biên bản cuộc họp》bìa da màu đen đặt trên bàn làm việc của Chu Tứ Lễ — trông vừa nghiêm túc, vừa đơn điệu, vừa chán ngắt.
Không ngờ đạn mạc không hề nói dối.
Trời ơi đất hỡi.
Toàn bộ bên trong đều là những dòng nhật ký nhỏ xíu, mang đậm mùi âm u dính nhớp của một người chồng thầm mến — dính đầy vị ghen tuông và si tình.
Dòng mới nhất có vẻ được viết từ sáng nay, mực vẫn còn rất mới:
“Vợ sáng nay mặc một chiếc váy ngủ màu vàng, trông đáng yêu quá chừng, thật sự muốn…”
“Không được, mình phải kiềm chế.”
“Không thì sẽ dọa vợ sợ mất.”
Chữ “dọa” anh ta còn nhấn mạnh, tô lại hai lần.
Cảm giác như anh ta đang cực kỳ ấm ức.
Nhưng mà…
Tôi cúi đầu, bối rối nhìn bộ váy mình đang mặc.
Chiếc này tôi mua trên Pinduoduo với giá chỉ có 19.9 tệ.
Vải kém chất, đã xù lông, trên đó còn in hình SpongeBob với hai cái răng thỏ to đùng và nụ cười nhăn nhở.
Chu Tứ Lễ… nhìn từ đâu ra cái gọi là “đáng yêu” vậy?
Gu thẩm mỹ của mấy ông đại ca giới tài chính đều kỳ lạ thế này à?
Tôi lại nhớ đến sáng nay.
Lúc tôi mặc chiếc váy ngủ này bước ra khỏi phòng tắm, ánh mắt của Chu Tứ Lễ lập tức dính chặt vào người tôi.
Hàng lông mày đẹp đẽ cau lại.
Môi anh ta mím chặt.
Lúc đó tôi căng thẳng cực độ, không biết mình làm gì khiến anh ta nổi giận.
Do dự một chút, tôi định giả vờ như không nhìn thấy, cúi đầu đi lướt qua anh.
Không ngờ, anh ta bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi.
Nói một câu ngắn gọn, giọng điệu mang theo mệnh lệnh từ trên cao, lạnh đến rợn người:
“Thay ra.”
“Sáng sớm sau này không được mặc váy nữa.”
2.
Nói xong, anh ta kéo ghế đứng dậy, mặt không biểu cảm, xoay người rời đi.
Chỉ còn lại tôi đứng tại chỗ, bối rối siết chặt mấy ngón tay.
Mũi cay xè.
Trong lòng ngập tràn tủi thân.
Từ nhỏ đến lớn tôi cũng là tiểu thư con nhà giàu được nuông chiều lớn lên, người ta toàn dỗ tôi, chiều tôi.
Vì sao bây giờ tôi lại phải sống hèn mọn thế này?
Không chỉ phải lấy lòng một người đàn ông vừa u ám vừa lạnh lùng.
Mà đến cả mặc gì cũng phải bị anh ta quản?!
Nỗi tủi thân như bong bóng, càng lúc càng phồng to.
Tôi không muốn ở bên Chu Tứ Lễ nữa!
Tôi lập tức thu dọn hành lý.
Không dọn thì thôi, vừa bắt tay vào mới biết — nửa năm qua Chu Tứ Lễ tặng tôi rất nhiều đồ.
Trang sức, vàng thỏi, túi xách, cái nào cũng đắt đỏ.
Chỉ riêng việc đóng gói hết đống đồ này thôi đã khiến tôi mệt muốn xỉu, cuối cùng chẳng còn tí khí thế nào, đành mềm nhũn ngồi xuống ghế sô pha, tự nhủ nghỉ tí rồi đi tiếp.
Nếu không phải vì đám đạn mạc bất ngờ xuất hiện…
Tôi sớm đã bỏ đi rồi.
Cũng sẽ không nhận ra —
Ánh mắt Chu Tứ Lễ nhìn tôi sáng nay, không phải vì tức giận.
Mà là vì… anh ta đang cố nhịn.
Sợ dọa tôi.
Hiện tại đạn mạc vẫn đang điên cuồng cuộn lên.
Tôi sững người nhìn màn hình, trong lòng đầy hoang mang.
Chu Tứ Lễ… thích tôi sao?
Không phải giữa chúng tôi chỉ là mối quan hệ bình thường giữa một đại ca tài phiệt và chim hoàng yến thôi à?
Với lại…
Tôi thì có gì đáng để anh ta thích chứ?
Cuộc gặp gỡ đầu tiên của tôi và anh ta còn tệ đến mức chẳng thể nói nên lời.
Năm tôi tốt nghiệp đại học, ba tôi vì nghiện cờ bạc mà không chỉ phá sản mà còn nợ đầm đìa.
Sau cùng, ông ấy chọn cách tự sát.
Chỉ để lại một câu: “Con gái à, ba sẽ mãi yêu con, kiếp sau gặp lại.”
Nghe thì có vẻ nghĩa khí lắm đúng không?
Nhưng khi đứng trước linh đường, tôi nhìn đám chủ nợ mặt mũi hầm hầm chặn trước cửa, lại quay sang nhìn tấm ảnh đen trắng của ba treo trên tường…
Tôi không rơi nổi một giọt nước mắt.
— Ông ấy ra đi nhẹ nhàng.