Chương 2 - Người Hiến Thận
Tôi hít một hơi sâu, bắt đầu từ dòng đầu tiên.
Năm năm trước, chúng tôi chưa quen nhau.
Bốn năm trước, vừa bắt đầu hẹn hò.
Ba năm trước, kết hôn.
Tôi đã tìm thấy.
Ngày năm mỗi tháng, cố định một khoản chuyển tiền, người nhận: Trần Cảnh Ninh.
Số tiền không đều, có khi tám nghìn, có lúc mười hai nghìn, nhiều nhất ba vạn.
Ghi chú đôi khi là “sinh hoạt phí”, “chi phí y tế”, đa số không ghi gì, chỉ có cái tên đó chói mắt.
Từng khoản, từng khoản, từng khoản.
Như một dòng sông ngầm, chảy từ khoảng thời gian tôi chưa từng hay biết, âm thầm len lỏi xuyên suốt ba năm chúng tôi quen nhau, yêu nhau, kết hôn — thậm chí còn lâu hơn — cho đến tận bây giờ, tháng này, ngày năm, khoản gần nhất: đúng mười nghìn.
Mà chỉ mới tuần trước, Chu Dục còn nhíu mày áy náy nói với tôi rằng bộ dàn âm thanh tôi ao ước bấy lâu có lẽ phải đợi thêm hai tháng nữa, gần đây dòng tiền dự án chưa về, khó xoay sở.
Lúc đó tôi còn ngốc nghếch an ủi anh, không sao cả, dàn loa đâu có gấp, mình còn khoản vay nhà, áp lực cũng lớn, em hiểu mà.
Hiểu.
Tiếng nước trong phòng tắm hoàn toàn dừng lại.
“Cạch” — khóa cửa mở ra.
Tôi ngẩng đầu.
Chu Dục bước ra, vừa lau tóc, những giọt nước còn đọng lại rơi xuống vai áo mặc nhà bằng vải cotton, loang thành mảng đậm màu.
Trên mặt anh là vẻ thư giãn sau khi tắm xong, thấy tôi, ánh mắt theo phản xạ nhìn quanh, dừng lại ở chiếc điều khiển điều hoà trên tủ tivi.
“Vợ ơi, em bật điều hoà thấp quá à? Anh thấy hơi lạnh…”
Lời anh chợt tắt lịm.
Ánh mắt anh dừng trên tay tôi — chính là chiếc điện thoại anh.
Dừng trên màn hình vẫn đang mở — loạt sao kê với cái tên “Trần Cảnh Ninh” lặp đi lặp lại không dứt.
Máu trên mặt anh như bị rút sạch, tái nhợt đến kinh ngạc.
Ngay cả môi cũng mất màu, khẽ mấp máy, như muốn nói gì đó nhưng không phát ra nổi âm thanh.
Chỉ còn đôi mắt xưa nay luôn dịu dàng, thậm chí hơi mềm yếu ấy, trong chớp mắt nổi lên sóng dữ cuộn trào.
Kinh hoàng, hoảng loạn, xấu hổ bị bắt quả tang, xen lẫn một tia cầu xin…
Thời gian như bị kéo dài vô tận, đặc quánh đến mức không thể chảy nổi.
Không khí đặc quánh như lớp thạch cao nặng trịch đè lên lồng ngực tôi, khiến tôi không thở nổi.
Hương tuyết tùng vẫn lởn vởn, lúc này lại như mùi gỗ mục nát thối rữa.
Tôi thậm chí nghe rõ tiếng máu dồn lên thái dương mình, ù ù vang vọng.
Tôi xoay màn hình lại, để loạt giao dịch chuyển khoản dày đặc và tin nhắn thông báo phẫu thuật lạnh như băng hiện rõ trước mắt anh, không chút che giấu.
Giọng tôi bình tĩnh đến lạ, đến mức chính tôi cũng thấy xa lạ, như vọng về từ một nơi thật xa:
“Bệnh viện gọi. Đánh giá ghép thận của anh.”
Tôi dừng một chút, lướt màn hình, cố định trang sao kê.
“Số tiền này. Mỗi tháng, đúng hạn đúng lượng, gửi cho Trần Cảnh Ninh. Từ trước khi chúng ta cưới, cho đến bây giờ, hiện tại giây phút này.”
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đồng tử đang run rẩy dữ dội kia, từng chữ rơi nặng nề:
“Chu Dục, giải thích đi.”
Thân người anh khẽ lung lay, vội vịn vào tay ghế sofa bên cạnh.
Nước nhỏ từ tóc xuống, lăn qua gò má trắng bệch, như một vệt lệ vội vã.
Yết hầu lên xuống khó nhọc, môi run lên vài lần.
Hơi nước chưa tan trong phòng tắm lởn vởn quanh anh, mang theo mùi quen thuộc mà lúc này khiến tôi buồn nôn.
Trong nhà ấm áp như xuân mà tôi lại cảm thấy toàn thân như bị ném vào hố băng, lạnh đến mức răng muốn va vào nhau.
Một vài giây dài đằng đẵng trôi qua hay là cả thế kỷ.
Cuối cùng anh cũng tìm lại được giọng mình, khàn đặc, khô khốc, vụn vỡ:
“Cô ấy… bị bệnh. Suy thận giai đoạn cuối. Cần ghép thận… nếu không, không sống được mấy năm nữa.”
Ánh mắt anh né tránh, không dám nhìn tôi, rơi vào khoảng không nào đó — nơi ấy như phản chiếu gương mặt đáng thương tội nghiệp của Trần Cảnh Ninh.
“Số tiền đó… là để cô ấy chữa bệnh, duy trì lọc máu. Sau khi ly hôn… cô ấy sống không tốt, sức khoẻ sụp đổ, không có thu nhập… anh không thể trơ mắt nhìn…”
Lý do thật đầy đủ.
Tình nghĩa thật sâu đậm.
Một người đàn ông tốt bụng, đa tình, mềm lòng, không nỡ thấy người cũ chết.
Tôi nghe, chợt muốn bật cười.
Rồi tôi thực sự bật cười.
m thanh rất nhỏ, nhưng trong phòng khách tĩnh lặng như chết, lại vang lên rõ ràng đến mức chói tai.
“Ồ, bệnh à.”