Chương 9 - Người Em Gái Bất Đắc Dĩ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

20

Đầu ngón tay tôi, dường như thật sự bắt đầu ấm lên.

Rất lâu, rất lâu sau.

Tôi khẽ khàng gật đầu.

Tôi dần dần có thể ra ngoài như bình thường, không còn sợ hãi không gian bên ngoài nữa.

Tôi bắt đầu trở lại trường tiểu học để học.

Vào cuối tuần hoặc sau giờ tan học, tôi vẫn đều đặn đi gặp bác sĩ tâm lý.

Dù làm gì, dì cũng luôn ở bên cạnh tôi, không rời nửa bước.

Khi tôi học trên lớp, dì sẽ ngồi ở hàng ghế cuối.

Dì mang kẹo và đồ chơi cho các bạn nhỏ trong lớp, giúp cô giáo làm đồ thủ công, phát bài tập.

Thầy cô và các bạn trong lớp đều rất quý dì.

Tôi vẫn chưa quen với việc chủ động bắt chuyện với người khác.

Dì liền dẫn các bạn nhỏ đến chơi cùng tôi.

Vào cuối thu, dì phát hiện tôi ăn cơm rất chậm, là vì tay tôi có vấn đề.

Dì đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra.

Kết quả kiểm tra không phức tạp, chỉ cần điều trị là khỏi.

Trước đây, tôi cứ bị gửi qua các nhà họ hàng, chẳng ai sẵn lòng bỏ tiền ra vì tôi.

Nhưng dì đã trả tiền thuốc men giúp tôi.

Chưa đầy nửa năm sau, tay tôi đã khỏi hẳn.

Tôi cuối cùng có thể cầm bút như bình thường, làm bài tập như mọi người.

Tôi còn giúp bạn cùng bàn làm bài toán.

Bạn ấy rất vui, nói tôi giảng còn dễ hiểu hơn cả cô giáo, bạn nghe một lần là hiểu hết.

Bạn ấy trở thành người bạn tốt đầu tiên của tôi.

Tôi càng chăm chỉ và nỗ lực hơn trong việc học.

Tôi bắt đầu biết trò chuyện với bạn bè trong lớp.

Biết khẽ chào khi gặp thầy cô.

Kỳ thi cuối học kỳ mùa hè, tôi đứng nhất lớp.

Cô giáo gọi tôi lên bục nhận giấy khen và phát biểu, dì vui mừng vô cùng, rút điện thoại ra để chụp ảnh cho tôi.

Sau khi nhận giải xong, dì đưa tôi về nhà, trên đường liền gọi điện cho anh trai.

Tôi định nói với dì rằng, có lẽ anh sẽ không quan tâm đâu.

Nhưng thấy dáng vẻ dì vui mừng đến mức không giấu nổi, tôi lại không nỡ mở miệng ngăn cản.

Tôi cảm thấy mình dường như đã có thể cảm nhận đầy đủ mọi cảm xúc.

Tôi cầm tờ giấy khen trong tay, nhìn ánh nắng mùa đông ngoài cửa sổ, lòng ngập tràn niềm vui và hân hoan.

Khi tôi thu lại ánh mắt, thì nghe thấy dì nhẹ giọng đầy xúc động nói câu cuối cùng trong cuộc gọi với anh trai:

“…tôi đã làm được rồi.”

Buổi tối, anh trai đến ăn cơm cùng chúng tôi.

Dì chuẩn bị một bàn thức ăn thật thịnh soạn.

Dì ân cần gắp thức ăn cho tôi, lại múc canh cho anh.

Dì không ngớt lời kể với anh rằng tôi đã kết bạn ra sao.

Nhận được giấy khen, còn mạnh dạn phát biểu trên sân khấu thế nào.

Tối nay, dì dường như còn dịu dàng và rạng rỡ hơn bất kỳ lúc nào trước đây.

Tôi nhìn dì.

Chợt lại như thấy hình bóng người mẹ mặc váy trắng, dịu dàng trong ký ức đã rất xa rất xa kia.

Ăn cơm xong, dì bảo tôi lên lầu nghỉ trước.

Dì nói sẽ tiễn anh trai ra cửa, rồi lập tức quay lại với tôi.

Tôi cố nén niềm vui trong lòng.

Khi bước lên lầu, vẫn không kiềm được nghĩ tới cảnh lát nữa dì sẽ trở lại phòng, tiếp tục khen ngợi tôi ra sao.

Tôi đã đứng nhất lớp, tôi đã có bạn bè.

Cuối cùng tôi không còn là một Lâm Trì bị mọi người ghét bỏ nữa.

Tôi như lời dì nói, đã bước ra ánh nắng rồi.

Thế nhưng tôi đợi trong phòng rất lâu, dì vẫn chưa quay lại.

Ngoài cửa sổ gió bắt đầu lớn, lá cây bị thổi phát ra tiếng xào xạc.

Hình như trời sắp mưa.

Tôi lo dì sẽ bị ướt mưa.

Nghĩ một lúc, tôi vẫn quyết định xuống lầu, cầm ô định ra ngoài tìm.

Cửa ở sảnh vừa hé ra một chút, tôi liền nghe thấy giọng dì vang lên ngoài cửa — đầy kích động:

“Nhưng trước đó chúng ta đã thỏa thuận rồi.

Chỉ cần Lâm Trì trở lại bình thường, tôi có thể rời đi.

Bây giờ con bé không chỉ kiểm tra tâm lý hoàn toàn ổn định, ngay cả thành tích tôi cũng giúp nó đạt được tốt nhất.

Ngài Lâm ngài không thể…

Không thể ép tôi ở lại nơi này được nữa…”

21

Chiếc ô tôi cầm trong tay, bỗng nhiên như nặng nghìn cân.

Những lời nói sau đó bắt đầu trở nên mơ hồ.

“Cô Trịnh, tôi không có ý ép cô đâu.

Tôi có thể trả lương cao hơn, Lâm Trì rất quý mến cô…”

“Nhưng việc con bé thích tôi… đâu phải lỗi của tôi!

Tôi chỉ làm đúng theo yêu cầu của ngài, chữa khỏi cho con bé.

Tôi cũng có con gái của riêng mình.

Tất cả những gì tôi học về cách dỗ dành trẻ con, vốn là để khiến con gái tôi vui vẻ.

Nếu không phải vì con bé bị bệnh, thì ai…

Ai lại muốn chăm sóc con của người khác chứ…”

Tôi lặng lẽ đóng cửa lại.

Đặt ô xuống, quay trở lên lầu.

Tôi ngồi thẫn thờ trên giường, lại nhớ đến những lời từng nghe từ lũ trẻ ở thị trấn nhỏ:

“Ai mà thích con nhỏ xấu xí như Lâm Trì chứ!”

“Được nó thích á? Ghê muốn chết!”

Mưa bắt đầu rơi lộp độp lên những tán lá ngoài cửa sổ.

Trong đêm tối mịt mùng, mặt trời lẫn mặt trăng đều chẳng thấy đâu.

Hôm dì rời đi.

Tôi lặng lẽ lấy ra 4.500 đồng từ khoản sinh hoạt phí 5.000 đồng anh trai cho hàng tháng, nhét kín đáo vào vali của dì.

Tôi nghĩ, mong rằng con gái của dì,

sẽ sớm bình phục, và bước ra ánh sáng mặt trời.

Cuộc sống của tôi vẫn tiếp tục như thường.

Anh tôi thuê cho tôi một người giúp việc mới — là một bà thím ngoài năm mươi tuổi.

Bà thím ấy không giống dì.

Bà không ôm tôi hay dỗ dành tôi một cách thân thiết.

Cũng không ngủ cùng tôi mỗi đêm.

Nhưng bà ấy sẽ cẩn thận nấu cơm cho tôi, đưa đón tôi đi học mỗi ngày.

Trời nắng hay mưa, đều lặng lẽ để sẵn một chiếc ô trong cặp tôi.

Ngoài những việc đó ra, giữa tôi và bà ấy rất ít lời qua tiếng lại.

Tính bà chất phác, ít nói. Mà tôi cũng hiểu, sớm muộn gì bà cũng sẽ rời đi.

Tôi vẫn tiếp tục học hành chăm chỉ, vẫn luôn đứng đầu lớp.

Chỉ là đôi lúc, bạn cùng bàn sẽ nghiêng đầu nhìn tôi, thắc mắc:

Lâm Trì, dạo này cậu ít nói hẳn đi nha.”

Bạn ngồi trước cũng quay đầu lại, đùa theo:

“Đúng đó!

Cậu bắt đầu xem thường tụi tớ – cái đám học dốt này rồi hả!”

Tôi lập tức cuống đến đỏ cả mặt:

“Làm, làm sao mà có thể chứ!

Không phải… ý tớ là, các cậu không hề ngốc chút nào cả.”

Tôi chỉ là… cảm thấy chắc chẳng ai thật sự thích mình cả.

Nhưng hình như càng giải thích lại càng rối, đến cả vành tai tôi cũng đỏ lựng.

Bạn cùng bàn “phụt” một tiếng bật cười, rồi dang tay ôm chặt lấy tôi:

“Tớ biết mà, cậu sẽ không thay đổi đâu!

Nếu gặp khó khăn gì, phải nói với tụi tớ nha, tụi tớ sẽ giúp cậu nghĩ cách!”

Vài bạn khác cũng xúm lại ríu rít nói:

“Đúng đó, tụi mình là bạn tốt mà!

Có chuyện gì thì cùng nhau giải quyết!”

Bạn tốt sao?

Tôi bối rối siết chặt cây bút trong tay.

Ngượng ngùng đến mức khó mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà lí nhí hỏi nhỏ:

“Các cậu… tại sao lại không ghét tớ?”

Cả đám bạn đều sửng sốt:

“Vì sao phải ghét cậu chứ?

Lâm Trì, cậu vừa học giỏi, lại tốt bụng.

Còn xinh nữa, chẳng ai nỡ ghét cậu đâu!”

Mặt tôi lại càng đỏ hơn, mắt cũng bắt đầu đỏ hoe.

Bạn cùng bàn vươn tay, nắm chặt tay tôi:

“Không được cảm tính đó nha, Lâm Trì!

Chúng ta là bạn học, cũng là bạn tốt mãi mãi!”

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, rọi lên quyển sách giáo khoa trên bàn.

Tôi cúi đầu, cổ họng cay xè.

22

Tôi và bạn cùng bàn, cùng học hết tiểu học rồi đến trung học.

Cô ấy làm bài tập cùng tôi, rất chăm chỉ, lại gặp may mắn.

Kỳ thi trung học, cô ấy vừa khớp điểm chuẩn, đậu vào Nhất Trung cùng tôi.

Kỳ thi đại học, cô ấy hơn điểm chuẩn hai điểm, vào một trường nhất bản khá ổn.

Trường đại học của cô ấy chỉ cách trường tôi một con phố.

Mẹ cô ấy mở tiệm làm đẹp, vui mừng khôn xiết, nhất quyết kéo tôi về nhà ăn mừng.

Bao năm qua dì ấy luôn rất thân thiết với tôi.

Mỗi lần đến thăm con gái, đều không quên mang theo trái cây, đồ ăn vặt và nhu yếu phẩm cho tôi.

Mỗi kỳ nghỉ, dì lại gọi tôi qua nhà ăn cơm.

Người phụ nữ từng trẻ trung xinh đẹp năm nào, giờ nơi khóe mắt đã hiện lên nếp nhăn.

Dì đỏ hoe mắt, nắm chặt tay tôi:

“Dì là mẹ đơn thân, vất vả lắm mới kiếm đủ tiền, không có thời gian chăm sóc Tiểu Hi.

Lâm Trì, con ngoan lắm, Tiểu Hi có được ngày hôm nay, tất cả đều nhờ con đó!”

Tôi cụp mắt xuống, nhìn bàn tay dì đang dịu dàng nắm lấy tay tôi.

Chợt nhớ đến…

Trong những ảo tưởng từ rất, rất lâu trước kia, mẹ cũng từng nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi như vậy.

Người dì năm xưa dắt tôi đi qua bóng tối, đưa tôi bước vào ánh sáng… cũng từng dịu dàng nắm tay tôi như thế.

Khoảnh khắc này, tim tôi như bị nghẹn lại, có chút xót xa.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)