Chương 6 - Người Đứng Ở Ranh Giới Sự Sống Chết

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tiền với anh không quan trọng, anh cho cô ấy, không có nghĩa là cô ấy quan trọng.”

Thật sao?

Tôi nhìn anh, bật cười mỉa mai.

“Hôm anh đòi lại sợi dây đỏ đó, không hiểu sao em đau bụng dữ dội, không có tiền đi bệnh viện, chỉ dám mua mấy loại thuốc linh tinh trên mạng về uống.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi nói từng chữ:

“Anh không biết đâu. Lúc đó đêm nào em cũng nôn, nôn đến mật xanh mật vàng cũng trào ra.”

“Còn anh?

Anh đang cùng Hứa Diệu Diệu đón Giáng Sinh, chọn nhà hàng, chọn quà, lo cho cảm cúm của cô ấy, và trèo hai mươi cây số núi chỉ để cầu bình an cho cô ấy.”

Anh há miệng muốn nói, nhưng không thốt nên lời.

Tôi rút sợi dây đỏ trên tay ra, mặt gỗ cứa vào da để lại một vết xước đỏ rực.

Tống Hoài Xuyên muốn đưa tay đỡ, tôi lập tức gạt phăng tay anh đi.

“Cầm đi chỗ khác. Nhìn thôi cũng thấy xui.”

Một hơi thở nghẹn lại nơi ngực, tôi ho dữ dội đến mức trời đất quay cuồng.

Nước mắt sắp rơi ra.

Anh luống cuống vỗ lưng tôi, một chân đá văng sợi dây đỏ: “Không cần thì thôi, anh sẽ đi cầu cái mới, đợi anh…”

“Em không cần!” – tôi cắt ngang, giọng khản đặc – “Tống Hoài Xuyên, em không cần gì hết.

Em chỉ cần anh biến đi càng xa càng tốt.”

Tôi nhìn gương mặt anh tái nhợt, nước mắt vẫn còn vương trên má.

Lạnh lùng mở miệng:

“Mỗi lần nghĩ đến chuyện em từng thích một người như anh, từng vì anh mà hy sinh nhiều đến vậy, em chỉ muốn chết cho rồi.”

“Cho nên từ nay về sau — đừng gặp lại nữa.”

8

Không biết mẹ nghe từ đâu chuyện tôi mắng Tống Hoài Xuyên, lén chạy đến thì thầm khen tôi mắng giỏi lắm.

Bà còn lấy từ trong túi ra một chiếc khăn choàng màu xám — là bà tự đan, đường kim hơi lệch, nhưng nhìn là biết bà làm rất nghiêm túc.

“Chưa đan xong đâu, không được chê đấy nhé. Trước đây mẹ chỉ từng đan cho ba con thôi.”

Tôi cười toe toét: “Sao mà chê được, đó là vinh dự của con mà.”

Bà cốc đầu tôi một cái, cười, giọng nhỏ dần: “Mùa đông tới có thể quàng được rồi.”

Không khí yên ắng. Mùa đông… vẫn còn xa lắm.

Tôi bỗng thốt lên một câu không đầu không đuôi: “Hương Cảng có tuyết không mẹ?”

Đúng lúc ấy, Hứa Diệu Diệu xuất hiện. Nghe thấy câu hỏi của tôi, cô ta nhẹ nhàng đáp: “Sẽ có tuyết đó.”

“Phố thương mại mỗi dịp Giáng Sinh đều có tuyết nhân tạo, đẹp lắm.”

Tôi sững người, không tiếp lời, chỉ hỏi: “Cô đến đây làm gì?”

Tôi với cô ta vốn chẳng thân thiết gì, nếu nói đúng hơn, thì cô ấy là người chứng kiến cảnh tôi thê thảm nhất — là ‘tình địch’ của tôi.

Mẹ tôi lạnh mặt, như chỉ chờ cơ hội để đuổi người.

Không ngờ Hứa Diệu Diệu ngập ngừng một lúc lâu rồi lí nhí nói: “Tôi… tôi chỉ thấy áy náy với chị.”

Cô ta lấy ra từ sau lưng một chiếc túi to, lục lọi hồi lâu, lấy ra một đống túi xách hàng hiệu và trang sức đủ kiểu dáng.

Tôi chẳng rành mấy thứ này, chỉ liếc một cái cũng biết không rẻ.

“Đều là Tổng giám đốc Tống tặng… tôi trả lại chị. Tôi không xứng đáng nhận những thứ này.

Chị Lâm Du, xin lỗi chị, tôi không biết chị và Tổng giám đốc từng có quan hệ… nếu biết, tôi tuyệt đối sẽ không lại gần anh ấy như vậy…”

Cô vừa nói vừa khóc, hai tay đẩy tất cả về phía tôi.

Cô ấy có gì phải áy náy chứ? Chuyện này đâu phải lỗi của cô.

Nhưng tôi nhìn đống đồ kia — những thứ Tống Hoài Xuyên chưa từng tặng tôi — trái tim vẫn nặng trĩu như đá, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không kìm được, mở miệng hỏi:

“Hai người… quen nhau bao lâu rồi?”

Tiếng khóc khựng lại. Cô lau nước mắt, nhỏ giọng đáp: “Hai năm sáu tháng.”

Tức là ngay sau khi chúng tôi chuyển đến Hương Cảng, lúc anh ta vừa nói muốn “cho tôi một mái nhà”.

Tôi thở dài, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hương Cảng ngoài cùng là những toà nhà cao tầng, kế đến là đường cao tốc tấp nập xe cộ, xa hơn nữa — là vịnh Victoria rộng lớn bao dung.

Cảnh vật rực rỡ hùng vĩ đến thế, vậy mà trong ký ức của tôi, thành phố này chỉ còn lại một căn phòng 4 mét vuông, nơi nhà vệ sinh và nhà bếp chỉ cách nhau một bước chân.

Tôi lật lục đống túi, thấy vài tấm vé vào Disney.

Nhìn ngày tháng trên vé, tôi chớp mắt thật chậm.

Thì ra, khi tôi vì không nạp đủ tiền mà bị tài xế đuổi xuống xe, họ đang cùng nhau xem diễu hành trên phố.

Lúc tôi dầm mưa phát tờ rơi đầy tủi nhục, họ đang nắm tay nhau ngắm tuyết nhân tạo trên phố thương mại.

Hứa Diệu Diệu bỗng bị ai kéo lệch người về sau.

Tống Hoài Xuyên nhíu mày chen vào giữa hai chúng tôi, giọng đầy khó chịu:

“Là ai cho em đến đây? Không biết cô ấy đang cần nghỉ ngơi sao?”

Hứa Diệu Diệu hoảng hốt, lắp bắp “Xin lỗi… em không biết. Em đi ngay bây giờ.”

Hai người họ giằng co, còn trong lòng tôi nghẹn đến mức muốn nổ tung.

Tôi đấm vào ngực mình, toàn thân đau nhức.

Mẹ tôi đột nhiên giáng cây kim đan xuống sàn, vang “bốp” một tiếng lớn.

“Cút! Hai người, cút hết đi cho tôi!”

9

Hứa Diệu Diệu sợ đến lùi liền mấy bước.

Còn Tống Hoài Xuyên vẫn đứng yên.

Anh bước đến trước mặt tôi, cố chấp đưa tay ra — trên lòng bàn tay là một sợi dây đỏ, giống hệt của Hứa Diệu Diệu.

“Anh đi cầu cho em đấy,” giọng anh thấp, như đang van xin, “Tiểu Du, em đeo vào được không? Anh xin em đấy.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)