Chương 5 - Người Đứng Đầu Về Doanh Số

Tôi mỉm cười điềm đạm:

“Tổng Diệp và trưởng phòng Đổng nói hay lắm. Chẳng phải lúc trước các người bảo rằng, công ty dồn tài nguyên cho ai, thì người đó là quán quân doanh số sao?”

“Tôi – một kẻ vô dụng, một quân cờ bị các người đá đi, đã bị đuổi rồi thì còn đe dọa được gì cho các người chứ?”

“Vậy tại sao… lại căng thẳng đến thế?”

Lời tôi nói khiến sắc mặt Diệp Minh Châu và Đổng Thiếu Huyền lập tức tối sầm lại.

Đúng lúc đó, Hà Viên bước lên.

Cô cao ráo, khí chất áp đảo, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến Diệp Minh Châu co lại vài phần khí thế.

“Tổng Diệp, hiện tại tôi đang tổ chức lễ chào mừng cho tân Tổng giám đốc của Tập đoàn Thịnh Hoa.”

“Cô đến đây là để chúc mừng sao?”

“Nếu đến để gây chuyện, thì xin lỗi.”

Hà Viên mỉm cười nhẹ, chỉ về phía cửa – nơi một hàng dài vệ sĩ mặc vest đen, cao lớn rắn rỏi đang đứng sẵn.

“Đội ngũ an ninh hôm nay tôi mời đến, là hàng đầu trong nước.”

“Dù sao thì tôi không giống Tổng Diệp – mắt kém, lại tưởng thủy tinh là kim cương.”

Cô dừng lại, rồi nói thêm, nhẹ nhàng mà sắc bén:

“À đúng rồi, ở Thịnh Hoa chúng tôi không có quy định cứng nhắc gì cả.”

“Nhân viên kinh doanh, chẳng cần phải đúng giờ chấm công.”

“Chỉ cần tạo ra giá trị cho công ty, thì có đi đâu vui chơi tôi cũng mặc.”

Từng câu của Hà Viên như cái tát giáng thẳng vào mặt Diệp Minh Châu.

Mặt cô ta đỏ gay như gan lợn, tức đến run người nhưng không dám làm loạn giữa địa bàn của Thịnh Hoa.

Cuối cùng, cô ta chỉ có thể cay cú để lại một câu chua chát:

“Tổng giám đốc? Anh ta? Chẳng qua chỉ là một nhân viên bán hàng!”

“Hà Viên, cô đừng vội đắc ý! Công ty chúng tôi không có anh ta vẫn phát triển ầm ầm!”

“Chúng tôi sắp ký được một hợp đồng trị giá hàng tỷ đấy! Cô cứ ngồi đó mà ghen tỵ đi!”

Nói xong, dường như cảm thấy vớt vát được chút sĩ diện, cô ta kéo Đổng Thiếu Huyền rời đi trong bộ dạng chật vật.

Tôi nhìn theo bóng lưng hai người họ, rồi quay sang Hà Viên, bình thản nói:

“Hợp đồng tỷ đó… họ ký không nổi đâu. Cô cứ yên tâm.”

Hà Viên nhìn tôi, không hỏi lý do, chỉ khẽ cười và đáp:

“Tôi tin anh.”

Sau khi chính thức gia nhập Thịnh Hoa,

Chỉ trong một tuần, tôi đã ký liền ba hợp đồng doanh thu lên đến hàng chục triệu.

Nhiều khách hàng cũ, khi nghe tôi chuyển sang Thịnh Hoa, lập tức chủ động liên lạc.

Họ thà trả tiền phạt hợp đồng cũng muốn chấm dứt hợp tác với Diệp Minh Châu, để chuyển sang ký với tôi.

Tiệc tùng, xã giao, đàm phán – nối tiếp nhau không dứt.

Hiệu suất của Tập đoàn Thịnh Hoa tăng vọt với tốc độ kinh hoàng.

Còn bên Diệp Minh Châu thì… nghe nói cuộc sống đang rơi vào khủng hoảng.

Sau khi Đổng Thiếu Huyền tiếp quản bộ phận kinh doanh, không ký được nổi một hợp đồng.

Hắn vội vàng lấy danh sách khách hàng tôi để lại, gọi điện từng người một để chào hàng – kết quả là chọc giận hơn nửa số đó.

Người thì dập máy không nói lời nào, người thì chỉ hỏi đúng một câu:

“Lương Duệ đâu?”

Nghe nói sau khi bị từ chối tới tấp, hắn tức giận trút hết lên nhân viên.

Đổng Thiếu Huyền bắt đầu siết chặt việc chấm công, ép hiệu suất đến cực đoan.

Chỉ cần đi trễ một phút – phạt 500 đồng.

Không hoàn thành những chỉ tiêu bán hàng bất khả thi do hắn tự đặt ra – không những không có lương, mà còn phải… bù tiền ngược lại cho công ty.

Toàn công ty lập tức rơi vào trạng thái hoảng loạn, bất mãn dâng cao.

Chỉ trong nửa tháng, 2/3 nhân viên phòng kinh doanh đã nghỉ việc.

Ngay cả Thịnh Hoa chúng tôi cũng nhận được hàng loạt đơn xin việc từ nhân viên công ty Diệp Minh Châu.

Còn cô ta cuối cùng cũng bắt đầu nhận ra rằng – tài khoản công ty chỉ có tiền ra mà không có tiền vào, sắp cháy túi đến nơi rồi.

Cô ta… bắt đầu hoảng sợ.

Một hôm, khách hàng lâu năm của tôi – Tổng giám đốc Vương – hẹn tôi ăn tối.

Ông là một trong những đối tác có nhu cầu lớn nhất trong ngành.

Báo cáo