Chương 3 - Người Đứng Đầu Về Doanh Số

Từng chữ, tôi nói rõ ràng: “Những năm qua tôi mang lại bao nhiêu lợi nhuận cho công ty, trong lòng mọi người đều rõ.”

“Tôi là một trong những người sáng lập công ty, cũng là cổ đông lớn.”

“Trừ khi tôi tự muốn rời đi, nếu không, chẳng ai có tư cách sai khiến tôi!”

Lời tôi nói rành rọt, dứt khoát như tiếng chuông rơi xuống nền đá.

Xung quanh dần trở nên yên tĩnh hơn.

Sắc mặt của Đổng Thiếu Huyền cũng thay đổi rõ rệt.

Nhưng đúng lúc đó, một thực tập sinh mới đứng phắt dậy.

Cô ta chỉ thẳng vào mặt tôi, phá lên cười lớn.

“Ha ha ha ha, anh đúng là biết chém gió thật đấy!”

“Còn sáng lập với cổ đông gì chứ? Mặt dày quá rồi đấy!”

“Chẳng phải nhờ may mắn, bán thân cho mấy bà già lắm tiền, mới moi được vài đơn hàng à?”

“Với lại, tài liệu khách hàng của công ty phần lớn đều nằm trong tay anh ta, thế thì làm quán quân doanh số là đương nhiên!”

Nhiều nhân viên cũng bắt đầu hùa theo.

“Đúng vậy! Nếu đưa hết tài liệu khách hàng cho bọn tôi, bọn tôi cũng làm được như anh!”

“Người thật sự có năng lực là trưởng phòng Đổng – người sẵn sàng dẫn dắt cả tập thể cùng tiến bộ!”

Cô ta nói một cách đầy khí thế, như thể đang hùng biện giữa sân khấu.

Tôi tức đến mức run người, lạnh lùng nhìn chằm chằm thực tập sinh đó.

“Tất cả những khách hàng đó, đều là tôi tự mình đi gặp từng người, uống từng ly rượu mà có được.”

Tôi đảo mắt nhìn khắp cả đám người đang vây quanh, cuối cùng dừng lại ở cô ta và Đổng Thiếu Huyền.

“Chỉ có kẻ không có bản lĩnh mới đi ngồi đó nghi ngờ thành tích của người khác.”

Lời tôi nói khiến mặt thực tập sinh kia tái mét.

Cô ta còn định nói gì đó…

Nhưng đúng lúc đó, tiếng giày cao gót dồn dập vang lên từ xa.

Tôi quay đầu nhìn theo, vợ tôi – Diệp Minh Châu – vội vã bước vào, khí thế bừng bừng.

Tôi lập tức bước lên định đón cô ấy.

Không ngờ Đổng Thiếu Huyền lại nhanh hơn một bước, tiện tay vòng lấy eo cô, ôm một cách thân mật.

Tôi nhìn thấy cảnh đó, lập tức khựng lại giữa chừng.

Diệp Minh Châu giận dữ lao đến trước mặt tôi, rồi bốp – một cái tát vang dội giáng thẳng lên má tôi.

“Lương Duệ! Anh điên rồi à!”

Cô chỉ thẳng vào mặt tôi, giọng gào lên: “Sao anh lại bắt nạt Thiếu Huyền? Anh tưởng mình là ai?”

Tôi ôm má, không thể tin được vào mắt mình, nhìn cô như người xa lạ.

Khoảnh khắc đó, dù ngu đến mấy tôi cũng hiểu ra rồi.

Những gì nhân viên nói… tất cả đều là sự thật.

Diệp Minh Châu đã phản bội tôi từ lâu.

Một cơn tức giận bốc thẳng từ ngực lên đỉnh đầu.

Tôi gằn giọng, run rẩy nhìn chằm chằm vào cô ấy: “Diệp Minh Châu, chúng ta là vợ chồng. Em thực sự muốn vì hắn mà trở mặt với tôi sao?”

“Tôi vì em mà cực khổ gây dựng công ty này. Dù không có công, cũng có lao. Em trả ơn tôi kiểu này à?”

Diệp Minh Châu còn chưa kịp đáp, thì Đổng Thiếu Huyền đã lên tiếng trước.

Hắn ngẩng đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt kẻ thắng cuộc.

“Lương Duệ, anh căn bản không hiểu phụ nữ.”

“Phụ nữ cần nhất là gì, anh biết không? Là sự quan tâm, là ấm áp, là người luôn ở bên cạnh.”

Nhìn cái bản mặt đắc ý của hắn, tôi chỉ thấy buồn nôn.

Diệp Minh Châu nghe xong, đôi mắt long lanh nhìn hắn đầy tình cảm.

Nhưng khi quay sang tôi, ánh mắt ấy lại lập tức hóa thành sự ghê tởm.

“Lương Duệ, anh nghe thấy chưa?”

“Thiếu Huyền hơn anh gấp trăm lần! Anh ấy dịu dàng, biết quan tâm, còn có thể giúp tôi quản lý công ty và kiếm tiền!”

“Còn hơn cái đồ vô dụng suốt ngày chẳng thấy bóng ở nhà, chỉ biết lang thang bên ngoài lêu lổng như anh, không chỉ gấp trăm lần!”

Vô dụng?

Báo cáo