Chương 3 - Người Dệt Ký Ức
Anh phải mất bao công sức mới thuyết phục cô ấy đến xin lỗi…”
“Buồn nôn! Ai cần mấy người xin lỗi?!”
Mẹ hét lên đầy giận dữ, gần như gào thét.
Dì Tống điên tiết vươn tay túm tóc mẹ, cả hai lao vào nhau giằng co.
Tôi giận đến phát run, lao đến, kiễng chân cắn mạnh vào cánh tay bà ta.
Bị đau bất ngờ, bà ta buông tay thả tóc mẹ ra.
Em trai tôi cũng xông ra, tay cầm xẻng đồ chơi và cây roi lông gà mà ba dượng hay dùng để dạy em.
Như một chiến binh nhỏ bé, em ra sức đập thẳng vào dì Tống và cả bố tôi.
Cơ thể nhỏ nhắn run bần bật vì sợ, nhưng em vẫn ngẩng cao đầu, hét lớn:
“Không được bắt nạt mẹ!
Không được bắt nạt chị!”
Bố tôi cau mày cúi đầu, cuối cùng cũng nhìn rõ thằng bé đang giơ roi lên.
Ông nay mới hơn ba mươi, đã là giáo sư y học, trí nhớ từ trước đến nay đều khác người.
Chỉ thoáng chốc, ông đã nhận ra đứa bé, sắc mặt lập tức trở nên u ám:
“Thằng bé này… sao vẫn còn ở đây?”
Rồi ông như sực nhớ ra điều gì đó.
Quay sang nhìn mẹ, rồi dán chặt ánh mắt vào em tôi:
“Con vừa gọi cô ấy là gì? Vừa nãy… con gọi Lâm Thu là gì?”
4
Em trai tôi tròn xoe mắt hét lớn:
“Đây là mẹ và chị của cháu! Đồ xấu xa! Chị cháu báo công an rồi! Các người cứ đợi cảnh sát tới bắt đi!”
Ánh mắt bố tôi dần trở nên u tối, giận dữ và không thể tin nổi:
“Không thể nào!
Lâm Thu, chúng ta còn chưa ly hôn, em không thể nào với người khác…”
Nói được nửa câu, ông đột ngột câm lặng, như chợt nhớ ra điều gì.
Bảy năm trước, để dỗ dành dì Tống đang nổi điên gào thét, ông từng lén ký một tờ đơn ly hôn, chỉ để làm bà ta vui.
Nhưng bản ly hôn ấy, ông giấu kỹ trong thư phòng, chưa từng nói với mẹ.
Ánh mắt ông lúc này đầy hoảng hốt, dần dần ngập tràn sợ hãi:
“Lâm Thu, em… em…”
Mẹ nắm tay tôi và em trai, lạnh lùng nhìn ông:
“Nhìn cho rõ rồi thì cút đi.”
Thân hình bố tôi chợt lảo đảo một cái.
Sắc mặt ông tái nhợt, gương mặt như mất hết thần sắc, lắc đầu tự lừa mình:
“Không… không thể nào.
Khu này toàn là người có địa vị ở thủ đô.
Lâm Thu, em không có việc làm, lại cắt đứt với gia đình.
Còn dắt theo một đứa con lớn thế này…”
Ông đột nhiên nhìn chằm chằm mẹ:
“Tiểu Thu, em đang làm giúp việc ở đây à?”
Mẹ tức đến bật cười.
Cuối cùng chẳng buồn nói thêm một chữ, chỉ lặng lẽ nắm tay tôi và em, xoay người bước vào nhà.
Phía sau, bố tôi vội vàng đuổi theo:
“Anh biết em giận anh vì bảy năm qua.
Nhưng Tống Phù không chịu xin lỗi, mấy năm nay sống dở chết dở.
Nhảy lầu cũng hơn chục lần rồi.
Em cũng là bác sĩ tâm lý, rõ hơn ai hết chuyện mạng sống quan trọng đến mức nào mà…”
“Biến đi!”
Mẹ tôi không thể chịu nổi nữa.
Bà túm lấy món đồ thủy tinh trên kệ giày, quay người ném mạnh về phía sau.
Đồ vật đập trúng trán bố tôi.
Máu lập tức chảy xuống từ giữa trán ông.
Dì Tống rú lên một tiếng:
“Tôi đã nói cô ta không phải người tốt mà! Cố Mộ Từ, anh thấy rõ chưa?! Anh bỏ đi bảy năm, con trai người ta với cô ta giờ lớn từng này rồi! Tôi sống dở chết dở bảy năm nay là vì tình nghĩa anh em đấy! Cho anh thấy rõ cái loại đàn bà tâm cơ này!”
Bố tôi hoàn toàn mất khống chế, gào lên với bà ta:
“Cô câm miệng! Cô ấy không có con với người khác!”
Dì Tống lập tức nổi đóa:
“Chẳng lẽ là tôi cắm sừng anh à? Gào gì với tôi! Đúng là đồ vong ân phụ nghĩa!”
Nói xong, bà ta quay người bỏ đi, giận dữ sải bước ra ngoài.
Gió bắc thổi ngày một dữ dội, cuốn theo cành cây gãy rơi lả tả.
Bố tôi nhìn theo bóng lưng dì Tống rời đi, trong mắt tràn đầy đau đớn và giằng xé.
Lặng đi một lúc, ông vẫn bất lực lẩm bẩm:
“Tống Phù tính khí trẻ con, mãi không lớn nổi, anh phải đi xem cô ấy thế nào.”
Rồi ông quay sang mẹ, giọng mệt mỏi:
“Tiểu Thu, đừng nói dối nữa. Em chuyển về sớm đi, nhà anh dọn dẹp sẵn rồi. Công việc anh cũng tìm được cho em. Tiểu Hi không thể không có cha được…”
5
Mẹ kéo tôi và em trai vào trong nhà.
“Phịch” một tiếng, cửa bị đóng sập lại.
Qua lớp cửa kính sát đất, tôi thấy trong sân trước mờ tối, bố đứng yên ở đó rất lâu.
Do dự nhiều lần, cuối cùng ông vẫn quay người, vội vã đuổi theo dì Tống.
Bảy năm nay, thật ra tôi đôi lúc vẫn nhớ ông.
Ông rời đi quá đột ngột.
Mà trước đó, ông đối xử với tôi cũng không tệ.
Nhưng khi gặp lại hôm nay, tôi mới nhận ra—
Tình cảm cha con trong tôi đã không còn.
Chỉ còn lại sự chán ghét.