Chương 1 - Người Dệt Ký Ức
Mẹ tôi là một “chuyên gia xóa ký ức” – người giúp người khác gột bỏ ký ức đau buồn.
Còn mối tình đầu của ba – người luôn đối đầu với ông – lại là một “người dệt ký ức”.
Vì cãi nhau với ba, bà ta mang đi bệnh nhân mà mẹ tôi vừa chữa lành, rồi dệt lại những ký ức đầy đau đớn gấp bội lần.
Bệnh nhân ấy không chịu nổi mà sụp đổ rồi qua đời.
Y thuật của mẹ từ đó bị nghi ngờ, bị xã hội chỉ trích gay gắt.
Bố thề phải ra nước ngoài bắt bằng được mối tình đầu quay về, để bà ta xin lỗi và nhận tội.
Thế nhưng ông đi suốt bảy năm, chưa từng trở lại.
Mẹ mất việc, rơi vào đường cùng.
Bất đắc dĩ phải quay về nhà mẹ đẻ, chấp nhận một cuộc hôn nhân liên minh.
Bảy năm sau, bố tôi cuối cùng cũng trở về cùng mối tình đầu, nói muốn tìm mẹ để xin lỗi.
Ông đến tận trường học tìm tôi, hỏi vì sao mẹ không còn ở nhà.
Tôi nắm tay đứa em trai cùng mẹ khác cha, ngơ ngác nhìn ông, đáp:
“Mẹ con… đã dọn đến sống cùng ba mới từ lâu rồi mà.”
1
Trời trở lạnh, gió Bắc thổi vù vù trước cổng trường.
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt – người bố cũ đã bảy năm không gặp.
Ông mặc áo măng tô xám đậm, đeo kính gọng vàng.
Dáng người cao ráo, vẫn tuấn tú như xưa.
Là người mà mẹ từng nói: người đàn ông nho nhã và điển trai nhất trên đời này.
Thế nhưng lúc này, khi nghe tôi nói vậy, sắc mặt ông cứng đờ, lông mày nhíu chặt:
“Tiểu Hi, mẹ con không dạy con à? Không được gọi người khác là bố.”
Vừa nói, ông vừa đưa tay định kéo tôi đi:
“Được rồi, về với bố trước đi, mẹ con sớm muộn gì cũng sẽ tới đón con.”
Cậu em trai đứng bên cạnh, thấy ông đưa tay ra, liền nghiêm mặt, bước tới đẩy ông một cái, tức giận nói:
“Không được kéo chị của cháu!
Cháu sẽ gọi cô giáo bắt chú đấy!”
Bố tôi không kịp đề phòng, bị thằng bé đẩy bật tay ra.
Lúc này ông mới để ý tới cậu bé thấp hơn tôi cả cái đầu đang đứng sát bên.
Lông mày ông càng nhíu chặt hơn:
“Con cái nhà ai vậy?
Thật là vô lễ.”
Tôi xoa đầu em, dịu giọng bảo không sao.
Rồi kéo em đứng ra phía sau mình, bình tĩnh nhìn bố nói:
“Đây là em trai con, là con của mẹ và ba mới.”
Bố tôi có vẻ không nghe nổi nữa, mất kiên nhẫn ngắt lời tôi:
“Con bây giờ lại dám nói dối như vậy.
Lẽ ra bố phải quay về sớm hơn.
Mẹ con tính tình yếu đuối, quả nhiên không biết dạy con.”
Nói tôi thì thôi đi.
Bỏ mặc mẹ suốt bảy năm trời, vậy mà còn dám trách mẹ.
Tôi lạnh mặt, bắt đầu bực, không muốn nói thêm lời nào.
Có thầy giáo thấy tình hình không ổn, tiến lại hỏi ông là ai.
Tôi dứt khoát lên tiếng:
“Con không quen ông ấy.”
Sắc mặt thầy lập tức sầm xuống, các chú bảo vệ gần đó cũng nhanh chóng chạy tới.
Họ bao vây lấy bố tôi với vẻ cảnh giác cao độ.
Cho đến khi bảo mẫu đến đón tôi và em đi.
Bố tôi không sao tiếp cận được nữa.
Ông tức đến nỗi gân xanh nổi đầy trên trán.
Nhìn chằm chằm theo bóng lưng tôi rời đi, giận dữ gào lên:
“Cố Hi, đừng có quậy phá nữa! Mẹ con đã chờ bố suốt bảy năm, bố khó khăn lắm mới có thể quay về! Con muốn làm mẹ đau lòng sao?!”
Gió thổi nghiêng cành, lá vàng ào ào rơi đầy đất.
Tôi quay đầu nhìn lại từ xa.
Nắm chặt tay, nói với ông câu cuối cùng:
“Mẹ con… đã không còn chờ ông từ lâu rồi.”
2
Bố tôi rõ ràng không tin.
Giọng ông trầm thấp, mang theo sự chắc chắn không thể nghi ngờ:
“Con còn nhỏ, không hiểu đâu.
Mẹ con trước kia không rời khỏi được bố.
Bảy năm trước lại mất việc, trong tay không một xu, chẳng có chốn dung thân.
Ngoài việc chờ bố, bà ấy còn có thể làm gì?”
Thì ra ông cũng biết…
Bảy năm trước, mẹ con tôi thật sự đã rơi vào bước đường cùng.
Lúc ấy, tôi còn mang bệnh bẩm sinh, đau yếu triền miên.
Nếu không phải vì không nỡ để tôi khổ sở, có lẽ mẹ đã không…
Tôi kéo lại dòng suy nghĩ.
Không nói thêm gì nữa, quay người rời đi.
Khi tôi về đến nhà.
Mẹ đang ngồi bên cửa sổ sát đất, lật xem bệnh án của bệnh nhân.
Ba dượng – chú Tang – xắn tay áo sơ mi, đang chiên cá trong bếp.
Trên tivi trong phòng khách, xuất hiện một gương mặt quen thuộc.
Giọng phóng viên vang lên:
“Bác sĩ Cố Mộ Từ, giáo sư chấn thương chỉnh hình trẻ tuổi nhất Bệnh viện Giang Thành, đã chính thức về nước vào chiều nay.
Sau bảy năm tu nghiệp ở nước ngoài, anh chính thức thông báo quay trở lại bệnh viện trong nước…”
Bàn tay đang lật bệnh án của mẹ dường như khựng lại.
Vú Trương – bảo mẫu – giật mình biến sắc, vội vàng bước tới, lúng túng tắt vội tivi.
Bà lẩm bẩm đầy hoang mang:
“Đài này trước giờ đâu có chiếu mấy tin kiểu này…”
Mẹ nhẹ nhàng đặt bệnh án xuống, khẽ nói:
“Không sao đâu chị Trương, sau này cũng không cần cố ý tắt nữa.”
Bà đứng dậy đi đến bên tôi.
Giúp tôi tháo cặp, rồi lại dịu dàng xoa đầu em trai.
Từ trong bếp, giọng ba dượng vọng ra:
“Rửa tay rồi ra ăn cơm.”
Mẹ liền nắm tay tôi và em, dắt vào phòng bếp rửa tay.
Sắp tới cửa bếp, tôi vẫn không kiềm được bất an trong lòng, lên tiếng:
“Mẹ ơi, hôm nay con đến trường mẫu giáo đón em về.