Chương 4 - Người Đàn Ông Trong Bóng Tối

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Dù cô ta cố gắng hết sức để tái hiện vẻ thanh thuần trong sáng của tuổi trẻ, nhưng nét mệt mỏi và toan tính trong ánh mắt là thứ không thể giả vờ được.

Ngược lại, tôi — được tiền bạc nuôi dưỡng — trông rất ổn, toát ra khí chất lười nhác, điềm đạm, không phải bận tâm chuyện cơm áo gạo tiền.

Chính điều đó khiến cô ta dâng lên một cơn oán hận mơ hồ, khó nói thành lời.

Cô ta chỉ hỏi tôi ba câu.

“Cô và anh ấy bên nhau bao lâu rồi, hay nói đúng hơn là, cô đi theo anh ấy bao nhiêu năm rồi?”

Tôi cầm cốc cà phê, chậm rãi và rõ ràng trả lời:

“Chín năm sáu tháng.”

Vào năm thứ bảy tôi ở bên Giang Lâm Xuyên, từng có nửa năm chúng tôi hoàn toàn cắt đứt liên lạc.

Có người nói anh ta sắp liên hôn, cũng có người bảo anh ta đã tìm được người thay thế giống hơn.

Ngay lúc tôi tưởng mối quan hệ này sắp dứt hoàn toàn,

Trợ lý Lâm đột nhiên liên lạc với tôi một ngày nọ.

Sau một trận hoan ái cuồng nhiệt.

Anh ta ngầm cho phép tôi chiếm giữ vị trí quan trọng nhất bên cạnh anh, xung quanh cũng chỉ còn lại một mình tôi.

Người phụ nữ trước mặt thoáng hiện vẻ không vui trong ánh mắt.

Cô ta rõ ràng không muốn nghe một dòng thời gian rành rọt như vậy.

Nhưng vẫn cố gắng nhếch môi, làm ra vẻ thờ ơ:

“Lâu vậy rồi à?”

“Vậy hai người đã làm chuyện đó chưa?” — đó là câu hỏi thứ hai của cô ta.

Tôi khựng lại trong giây lát.

Cô ta cũng nhanh chóng nhận ra, câu hỏi đó thật nực cười.

Dù gì thì cũng đã mười năm, mà Giang Lâm Xuyên là một người đàn ông bình thường.

Không thể nào lại không có ham muốn.

Thế nhưng tôi không ngại nói cho cô ta một vài điều mà cô ta muốn nghe:

“Năm năm đầu tiên, không có.”

Giang Lâm Xuyên thực sự từng chờ cô ấy.

Cô ta như vừa tìm lại được vị trí của mình trong lòng Giang Lâm Xuyên, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nụ cười cũng chân thành hơn vài phần, trách yêu:

“Vậy à, thế thì chắc là do tôi quay về quá muộn rồi.”

Ngay sau đó, cô ta hỏi tiếp câu cuối cùng:

“Vậy lúc hai người làm… có hôn nhau không?”

Hôn môi và vuốt ve vốn là điều thiêng liêng chỉ dành cho người yêu thực sự.

Cô ta đặc biệt cần điều này để chứng minh.

Trong bầu không khí đặc quánh, cô ta dán chặt ánh mắt vào nét biểu cảm trên khuôn mặt tôi.

Tôi có chút ngẩn ngơ trong khoảnh khắc ấy, rồi nhanh chóng đáp:

“Không.”

Đầu ngón tay đang căng cứng của cô ta chợt buông lỏng.

Toàn bộ sự căng thẳng và lo âu lập tức như thủy triều rút xuống.

Thay vào đó là sự đắc ý và hờ hững của kẻ chiến thắng.

“Được rồi, tôi hiểu rồi. Những năm qua vất vả cho cô vì đã chăm sóc cho Lâm Xuyên.”

Cô ta cuối cùng cũng nở một nụ cười rộng lượng, mang dáng vẻ của “chính thất”, trong giọng nói còn mang theo chút thân mật trách móc:

“Tính tình anh ấy lạnh lùng, cũng không giỏi quan tâm người khác, chắc là khiến cô chịu không ít tủi thân.”

Tôi không phủ nhận, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

Vì đã sớm lường trước ngày này, nên tâm trạng tôi cũng không có nhiều biến động.

Trong chốn ăn chơi, tôi từng thấy nhiều cô gái si tình, cứ nghĩ rằng chỉ cần ở bên đủ lâu sẽ được “lật chính”, cuối cùng lại bị vạch trần thảm hại, còn bị vợ chính thất tìm đến cảnh cáo.

Tôi nghĩ, với thân phận một kẻ thay thế không thể lộ diện như tôi, được như vậy, đã là đủ may mắn rồi.

Nhưng mà…

Tôi đã nói dối cô ta một chút.

Giang Lâm Xuyên thật ra không hề bài xích việc hôn môi.

Nhất là những cảm xúc có thể giải quyết chỉ bằng một nụ hôn, anh ta sẽ không tốn thời gian hay tiền bạc để suy nghĩ sâu xa làm gì.

Thỉnh thoảng, khi cảm thấy chán chường, anh ta cũng sẽ vòng tay ôm lấy tôi, lơ đãng đặt một vài nụ hôn nhẹ nhàng.

Thật ra chẳng thể nói là có bao nhiêu chân tình.

Nhưng những khoảnh khắc có chút dịu dàng như thế này…

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)