Chương 8 - Người Đàn Ông Mất Trí Nhớ Và Chiếc Bát Vàng
Đáng ghét, lại thả thính tôi nữa rồi.
Đến khi tiệc tan, trời đã gần nửa đêm.
Từ Dịch say đến mức đi còn loạng choạng.
Tôi đành phải đưa tay đỡ lấy cánh tay anh ta: “Ai bảo anh ra vẻ!”
Anh ta nửa người đè lên vai tôi, hơi thở nóng hổi phả bên tai: “Linh Tiểu Ngư…”
“Gì nữa?”
“Anh giỏi không?”
Giọng điệu y như học sinh tiểu học vừa đạt điểm tối đa đòi được khen.
“Giỏi, giỏi lắm, tổng giám đốc Từ giỏi nhất! Cẩn thận bậc thang!”
Cuối bến tàu, ánh trăng rải đầy mặt biển, lấp lánh như vảy bạc.
Từng đợt sóng vỗ bờ, trong không khí là mùi gió biển mằn mặn.
“Em biết không?” Giọng Từ Dịch bỗng dịu lại, nhẹ nhàng đến lạ, “Đây là lần đầu tiên… anh được người ta thật lòng cảm ơn.”
Tôi sững lại.
Anh quay sang nhìn tôi, đôi mắt mơ màng vì men rượu: “Linh Tiểu Ngư, cái bát cơm vàng em tặng… là món quà tuyệt nhất mà anh từng nhận được.”
Tim tôi như hụt một nhịp.
Còn chưa kịp phản ứng thì anh ta đột nhiên cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi tôi.
Cảm giác ấm nóng và mùi rượu thoảng qua chỉ trong thoáng chốc, nhanh đến mức như ảo giác.
“Anh—” Tôi trừng mắt.
Từ Dịch đã đứng thẳng dậy, cười như một con mèo trộm cá: “Tiền trọ đó.”
“Hả?”
“Trừ vào hai trăm tệ.” Anh lảo đảo bước đi, “Giờ thì hai ta sòng phẳng rồi… ợ.”
Tôi đứng như trời trồng, mặt nóng ran như sắp bốc cháy.
Cái đồ khốn nạn này!
Hôn người ta xong còn nói mấy lời kiểu đó!
Anh đáng giá lắm thì được hai tệ!!
Tôi đang định đuổi theo để dằn mặt thì thấy anh ta lảo đảo suýt ngã xuống biển.
“Từ Dịch!!”
Tôi hốt hoảng lao tới kéo anh lại, ai ngờ bị anh ta phản đòn, ôm chặt vào lòng.
“Bắt được em rồi.”
Anh cười khẽ bên tai tôi, hơi thở nóng bỏng.
Tiếng sóng như nuốt trọn cả tiếng tim đập.
Dưới ánh trăng, hai bóng người dính chặt vào nhau, chẳng còn rõ ai là người chủ động.
Có lẽ, điều đó từ lâu đã không còn quan trọng nữa.
10
Sáng hôm sau sau buổi tiệc ăn mừng, tôi thức dậy với đôi mắt thâm quầng, đầu óc toàn nghĩ đến cái nụ hôn chớp nhoáng đêm qua.
Cái tên khốn Từ Dịch đó, hôn người ta xong còn dám giả vờ mất trí nhớ.
Sáng nay còn ra vẻ vô tội hỏi tôi: “Tối qua anh không làm chuyện gì kỳ lạ chứ?”
Tức đến mức tôi giấu luôn cái bát cơm vàng của anh ta.
Buổi trưa, tôi đang ngồi trong sân vá lưới thì Từ Dịch kéo ghế ngồi cạnh.
“Linh Tiểu Ngư.” Hiếm lắm mới thấy anh ta nghiêm túc như thế, “Anh có chuyện muốn nói với em.”
Tôi cảnh giác nhìn anh: “Nói trước nhé, chuyện tối qua tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Anh sững người, rồi bật cười: “Ai cần em chịu trách nhiệm?”
“Vậy anh muốn gì?”
Từ Dịch lấy ra từ túi áo một vật nhỏ.
Là một chiếc vỏ sò nhỏ, viền trắng, được mài nhẵn bóng.
“Nhận ra cái này không?”
“Vỏ sò mà, chẳng lẽ anh không biết?”
“Thôi, đúng là dư thừa vòng vo.”
Anh ta mặt đen sì, tiếp tục nói:
“Mười lăm năm trước, có một cậu bé thành phố đến đây bị nghêu kẹp tay.”
“Một cô nhóc hung dữ vừa mắng cậu ta là đồ ngốc, vừa giúp cạy vỏ nghêu, còn bôi một nắm bùn biển lên vết thương bảo là để khử trùng.”
Trí nhớ bỗng ùa về—
Năm đó tôi tám tuổi, đúng là từng gặp một cậu công tử yếu đuối ở bãi biển, tay bị nghêu kẹp mà khóc toáng cả lên.
Tôi thấy cậu ta ồn quá, bèn tiện tay vốc bùn biển bôi đại lên.
“Là anh?!” Tôi sững sờ trừng mắt.
Từ Dịch cong môi cười: “Sau đó năm nào nghỉ hè anh cũng quay lại, lần nào cũng thấy em cười ở bến tàu.”
Tim tôi bỗng đập loạn: “Vậy nên anh thu mua làng chài là vì…”
“Để đến gần em.” Anh thản nhiên thừa nhận, “Nhưng anh chưa từng theo đuổi ai, thế là giả vờ mất trí.”
Tôi: “……”
Cái logic quái gì thế này?!
“Cơ mà ai ngờ em chỉ quan tâm đến tiền.” Anh nghiến răng, “Sáu nghìn tệ hả? Còn giảm giá nữa chứ?”
Mặt tôi nóng lên, cứng miệng đáp: Tại anh giả vờ quá đạt! Tôi tưởng nhặt được một thùng cơm thật!”
Từ Dịch tiến sát lại: “Vậy bây giờ thì sao? Biết anh giả vờ rồi, em định tính thế nào?”
Gần quá rồi.
Tôi có thể ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ trên người anh.
Còn thấy cả bóng lông mi anh in xuống dưới ánh nắng.
“Tôi…”
Câu còn chưa kịp nói hết, thì cổng sân bật mở.
“Tiểu Ngư ơi!” Trưởng thôn cười hớn hở bước vào, thấy tư thế hai đứa tôi thì lập tức khựng lại, “Ôi chao! Tôi không thấy gì hết nha!”
Từ Dịch bình thản đứng dậy: “Có chuyện gì vậy?”
Trưởng thôn cười gượng: “À thì… Đài truyền hình sắp tới phỏng vấn vụ làng mình đổi đời, muốn mời Tổng giám đốc Từ lên sóng một chút.”
“Không đi.” Từ Dịch thẳng thừng từ chối.
Trưởng thôn lúng túng nhìn sang tôi.
Tôi đỡ trán: “Đi đi, coi như quảng bá giúp làng.”
Từ Dịch được đà lấn tới: “Vậy tôi được lợi gì?”
Tôi không chịu thua: “Làm vì làng mà còn đòi lợi lộc?”
Anh ghé sát tai tôi thì thầm: “Tối nay qua phòng anh.”
Hơi nóng phả lên vành tai, khiến tôi đỏ từ cổ tới trán.
Trưởng thôn bên cạnh giả vờ nhìn trời: “A… hôm nay trời đẹp quá…”
Tối hôm đó, tôi ngồi xổm trong phòng, vật lộn tâm lý đến tận nửa đêm.
Đi không?
Không đi?
Chiếc vỏ sò vẫn nằm trong tay tôi, bị nắm đến nóng ran.
Cậu bé năm xưa, giờ mặc vest chỉnh tề quay lại, chỉ vì tôi?
Đang miên man suy nghĩ thì cửa sổ bị gõ cốc cốc.
Tôi kéo rèm ra, thấy Từ Dịch đứng dưới ánh trăng.
Rồi anh ta rút ra một bộ bài.
“Linh Tiểu Ngư, tối nay anh phải phục thù vụ bốc bài lần trước! Nhất định không thua nữa!”
Tôi: ?
Anh đúng là… hài thật.
Cái này chắc là… mật khẩu tình yêu nhỉ.