Chương 7 - Người Đàn Ông Mất Trí Nhớ Và Chiếc Bát Vàng

“Không cần.” Giọng anh ta lạnh tanh. “Tôi chỉ đến xác nhận một việc.”

“Việc gì?” Tôi bất giác thấy căng thẳng.

Từ Thâm nhìn thẳng vào mắt tôi, nhấn từng chữ: “Nửa năm nay, Từ Dịch vẫn luôn ở chỗ cô?”

Tôi gật đầu: “Đúng vậy, lúc đầu anh ấy bị mất trí nhớ, sau khi nhớ lại thì thỉnh thoảng vẫn ghé qua…”

“Mất trí nhớ?” Mày Từ Thâm nhíu lại, rõ ràng là rất bất ngờ.

Tôi sững lại: “Anh không biết sao?”

Sắc mặt Từ Thâm thoáng chốc trở nên phức tạp, im lặng một hồi rồi bất ngờ bật cười lạnh: “Thú vị thật. Ngay cả chuyện này mà cũng không báo cáo.”

Tôi cảm thấy không khí hơi kỳ lạ, liền dè dặt hỏi: “Anh tìm anh ấy có việc gấp sao?”

Từ Thâm thu lại ánh mắt, giọng trở nên bình thản: “Công ty có mấy dự án quan trọng cần anh ta ký tên, nhưng dạo gần đây anh ta gần như mất hút.”

Tôi không biết nói gì, chỉ lí nhí đáp: “Có thể… anh ấy đang bận chuyện làng chài?”

“Làng chài?”

Từ Thâm liếc tôi một cái, nửa cười nửa không.

“Tập đoàn Từ thị hoạt động trong các lĩnh vực bất động sản, tài chính, công nghệ, duy chỉ không liên quan đến hải sản. Vậy mà anh ta lại trì hoãn công việc vì một làng chài, cô thấy hợp lý không?”

Tôi á khẩu, không biết đáp thế nào.

Từ Thâm cũng không nói thêm, xoay người bước về phía xe, trước khi rời đi còn lạnh nhạt nói:

“Bảo Từ Dịch, mười giờ sáng mai phải có mặt ở cuộc họp hội đồng quản trị. Nếu còn vắng mặt, tôi sẽ đánh giá lại quyền sở hữu cổ phần của anh ta.”

Cửa xe đóng lại, chiếc Maybach lặng lẽ rời đi.

Chỉ còn tôi đứng ngẩn ra giữa sân, tay vẫn cầm con cá đang làm dở, đầu óc đầy dấu hỏi.

Từ Dịch và anh trai anh ta… căng thẳng đến vậy sao?

Buổi tối, khi Từ Dịch về đến nhà, tôi vẫn còn đang ngồi ngơ ngác ở sân.

Anh ta xách theo một túi nhím biển tươi rói, vẻ mặt phấn khởi, giơ lên khoe với tôi: “Tăng cường bữa phụ nè.”

Tôi không nhúc nhích, nhìn thẳng vào anh ta: “Anh trai anh tới tìm anh đấy.”

Từ Dịch hơi khựng lại, nụ cười trên môi nhạt đi: “Anh ấy nói gì?”

Tôi thuật lại lời Từ Thâm từng câu một, không rời mắt khỏi nét mặt anh ta.

Nghe xong, Từ Dịch cười nhạt: “Vẫn là cái kiểu đó.”

Tôi không nhịn được hỏi: “Anh với anh trai có xích mích gì à?”

Từ Dịch đặt túi nhím biển lên bàn, giọng dửng dưng: “Chỉ là cạnh tranh thương trường bình thường thôi.”

“Cạnh tranh?” Tôi nghi ngờ nhìn anh ta. “Nhưng anh ấy bảo nửa năm nay anh chẳng động đến việc công ty…”

“Linh Tiểu Ngư.” Từ Dịch đột ngột ngắt lời, ánh mắt nghiêm túc, “Nếu giữa anh và Từ Thâm, em chỉ được chọn một người để hợp tác, em chọn ai?”

Tôi: “?”

Câu hỏi gì kỳ vậy chứ?!

Tôi ngơ ngác: “Tôi chọn làm gì? Tôi có quen biết gì anh trai anh đâu.”

Kệ đi.

Từ Dịch cười đến ngả nghiêng: “Nói thô nhưng đúng.”

Anh ta vươn vai một cái, xoay người bước vào nhà: “Ngày mai tôi phải quay lại công ty một chuyến.”

Tôi do dự một lát rồi vẫn hỏi: “Chuyện anh trai anh nói về việc đánh giá lại cổ phần… có bất lợi gì cho anh không?”

Từ Dịch quay đầu lại, khóe môi cong lên nụ cười đầy ẩn ý: “Sao, lo cho tôi à?”

Tôi đảo mắt: “Tôi chỉ sợ anh phá sản rồi không trả nổi tiền cơm thôi!”

Anh ta bật cười khẽ, bước nhanh trở lại, giơ tay xoa rối đầu tôi: “Yên tâm, tiền nuôi em vẫn đủ.”

Tôi đứng ngẩn ra tại chỗ, đến khi anh ta khuất bóng sau cánh cửa, mới đỏ mặt nhận ra mình vừa bị “trêu đùa”.

Tên này rốt cuộc là có ý gì vậy chứ?!

Ai cần anh ta nuôi?!

9

Ngày thứ ba kể từ khi Từ Dịch đi họp hội đồng quản trị, làng chài nhận được báo cáo tài chính quý đầu tiên.

Trưởng thôn cầm tờ giấy mà tay run bần bật, kính lão trượt xuống tận sống mũi, trợn mắt đếm từng số: “Mười… trăm… ngàn… mười ngàn… bảy mươi vạn?!”

Cả làng mỗi năm thu nhập gộp lại cũng chỉ tầm hơn hai chục vạn, giờ mới ba tháng mà tăng vọt lên mười mấy lần.

Bến tàu nổ tung như cái chợ.

“Trời đất ơi! Nhà tôi được chia năm vạn?!” Dì Lý chân mềm nhũn, suýt ngã ngồi xuống đất.

“Nhà tôi sáu vạn tám!” Chú Vương gào to, mặt đỏ như tôm luộc.

Mợ Phương nhào tới ôm chầm lấy tôi, nước mắt nước mũi tèm lem bôi hết lên vai tôi: “Tiểu Ngư ơi! Làng mình sắp phát tài rồi!”

Tôi đứng đờ người, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ vang dội:

Tên Từ Dịch này… lợi hại vậy sao?!

Đến chiều, chiếc xe đen quen thuộc cuối cùng cũng xuất hiện ở đầu làng.

Cửa xe bật mở, Từ Dịch bước xuống với dáng vẻ phong trần, vest thẳng thớm, ngay cả sợi tóc cũng toát ra khí chất đắc ý.

Dân làng ùa ra như nước vỡ bờ.

“Tổng giám đốc Từ! Cuối cùng anh cũng về rồi!”

“Lần này làng mình may quá là nhờ có anh đó!”

“Tổng giám đốc Từ, nhà tôi mới muối mẻ mắm cá, anh nhất định phải thử nhé!”

Anh ta bị vây chặt trong vòng người hâm mộ, mặt cười tươi như hoa, phong độ không chê vào đâu được.

Nhưng ánh mắt lại xuyên qua đám đông, thẳng tắp rơi vào người tôi đang đứng sau cùng.

Chỉ nhướng nhẹ mày, ánh mắt ấy rõ ràng đang nói:

Thấy chưa? Tôi giỏi không?

Tôi nhịn cười, lén bĩu môi rồi mấp máy khẩu hình: Đồ – kiêu – ngạo!

Tối đó, trưởng thôn tổ chức một buổi tiệc lớn ở bến tàu để ăn mừng.

Hơn chục cái bàn dài xếp lại, chất đầy đủ món hải sản đặc sản của mỗi nhà.

Cá mú hấp xì dầu, tôm càng kho dầu hào, sò điệp nướng bơ tỏi…

Mấy chum rượu nếp được khui ra, mùi thơm bay khắp không khí.

Người bị chuốc rượu nhiều nhất dĩ nhiên là Từ Dịch.

“Tổng giám đốc Từ, ly này anh bắt buộc phải uống!” Chú Vương mặt đỏ như con cua luộc, giọng oang oang, “Không có anh, đời tôi làm sao thấy được mấy con số thế này!”

“Đúng vậy! Tổng giám đốc Từ uống giỏi thật!”

“Lại một ly nữa!”

Tôi ngồi góc bàn, vừa gặm càng cua vừa nhìn Từ Dịch bị rót hết ly này đến ly khác.

Cổ anh ta bắt đầu ửng đỏ, cà vạt nới lỏng, cả người ngả ra ghế, cười có vẻ vô cùng… thỏa mãn.

Đáng đời! Ai bảo lúc nào cũng bày đặt làm màu.

Đang khoái chí nhìn, bỗng bắt gặp ánh mắt mơ màng của anh ta nhìn thẳng về phía tôi.

Từ Dịch nâng ly, cách một đám người ồn ào, khẽ khàng lắc nhẹ rồi uống cạn.

Cổ họng chuyển động, rượu chảy dọc theo khóe môi, lấp lánh dưới ánh trăng một cách mờ ám.

Tôi bất giác nóng mặt, vội cúi đầu tiếp tục gặm cua, giả vờ không thấy gì cả.