Chương 18 - Người Đàn Bà Tìm Kiếm An Nghỉ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Toàn bộ quá trình… rất nhanh, cũng rất sạch sẽ.

Pháp sư nói, linh hồn của Hướng tiểu thư rất thuần khiết, chắc chắn sẽ được siêu sinh về cõi lành.”

Ánh mắt Cố Từ khẽ lay động, khoé môi gợn lên một nụ cười nhạt đến mức khó thấy:

“Cô ấy thật sự không để lại… dù chỉ một chút tro cốt cho tôi.”

Trái tim trợ lý đột nhiên trùng xuống, một linh cảm bất an tràn ngập trong lòng.

Anh mở miệng, nhưng không biết phải nói gì.

Hai ba ngày sau, Cố Từ vẫn tỏ ra rất bình thản.

Anh như một khách du lịch bình thường, đi nhiều nơi, ngắm nhiều cảnh.

Anh đứng dưới chân núi tuyết, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi sừng sững, ánh mắt vẫn trống rỗng.

Anh đến chùa chiền, đứng trước tượng Phật, lặng lẽ nhìn gương mặt từ bi ấy…

nhưng vẫn không quỳ xuống.

Trợ lý đi theo phía sau, dần dần cảm thấy yên tâm hơn.

Có lẽ, Cố Từ thật sự chỉ muốn đến nhìn một lần.

Có lẽ… anh ấy đã học cách buông bỏ.

Thế nhưng, đêm ngày thứ ba, Cố Từ đứng trên ban công khách sạn, ánh mắt nhìn về phía những dãy núi tuyết xa xa.

Giọng anh nhẹ như gió thoảng:

“A Ninh, em… đợi anh.”

Trợ lý đứng sau lưng, trái tim đột nhiên co thắt.

Anh mở miệng, nhưng không nói được gì.

Gió đêm lướt qua mang theo chút lạnh lẽo.

Bóng lưng của Cố Từ dưới ánh trăng hiện lên đầy cô đơn, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến vào màn đêm.

Trợ lý càng lúc càng thấy bất an.

Sự bình tĩnh của Cố Từ mấy ngày nay khiến anh rùng mình — như thể là sự yên lặng trước cơn bão.

Cha Cố gọi điện liên tục, giọng sốt ruột xen lẫn giục giã:

“Chuyện công ty chất đống thế kia, các con định bao giờ mới về? A Từ thân thể còn chưa khỏe hẳn, không thể tiếp tục kéo dài!”

Trợ lý cầm điện thoại, đứng ngoài hành lang khách sạn, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh cửa phòng của Cố Từ, lòng đầy lo lắng.

Anh hít sâu một hơi, cuối cùng lấy hết can đảm gõ cửa.

“Vào đi.”

Giọng Cố Từ vang lên, bình thản và xa cách.

Trợ lý đẩy cửa bước vào, thấy Cố Từ đang ngồi bên cửa sổ, tay cầm tách trà nóng,

ánh mắt vẫn dán vào dãy núi tuyết phía xa.

Bóng lưng anh hòa vào ánh bình minh, lạnh lẽo và lạc lõng.

“Cố tổng,” trợ lý cẩn trọng lên tiếng,

“Công ty có quá nhiều việc tồn đọng rồi, hay là… chúng ta quay về thôi?”

Cố Từ không quay đầu lại, giọng điềm nhiên đến mức khiến người khác hoảng hốt:

“Mai về.”

Trợ lý sững người, không ngờ Cố Từ lại đồng ý thẳng thừng như vậy.

Sự lo lắng trong lòng tạm thời lắng xuống, anh vội vàng gật đầu:

“Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay.”

Chiều hôm đó, Cố Từ một mình rời khỏi khách sạn.

Trợ lý định đi theo nhưng bị từ chối nhẹ nhàng:

“Tôi muốn một mình đi dạo.”

Trợ lý đứng ở cửa, nhìn theo bóng lưng anh dần khuất trong ánh hoàng hôn.

Nỗi bất an lại dâng lên mạnh mẽ.

Anh lắc đầu, tự trấn an bản thân:

“Cố Từ đã nói sẽ về rồi, chắc là… sẽ không có chuyện gì đâu…”

Cố Từ bước chậm rãi dọc theo con phố nhỏ của thị trấn, ánh hoàng hôn trải dài trên người anh, kéo theo chiếc bóng thật dài phía sau.

Hai bên đường là những ngôi nhà thấp mang kiến trúc Tây Tạng, không khí thoang thoảng mùi trà bơ và rượu lúa mạch.

Từ xa vang lên tiếng vó ngựa lộp cộp. Cố Từ ngẩng đầu, thấy một cô bé người Tạng cưỡi con ngựa nhỏ, lắc lư tiến lại gần.

Bỗng con ngựa hoảng sợ, dựng đứng hai chân trước. Cô bé hét lên, mất thăng bằng, sắp ngã khỏi yên.

Cố Từ gần như theo bản năng lao tới, dang tay ôm lấy cô bé, cả hai cùng ngã mạnh xuống đất.

Cô bé sợ đến tái mặt, nước mắt lưng tròng.

Cố Từ không màng đau đớn, vội kiểm tra vết thương cho cô bé:

“Không sao chứ?”

Cô bé lắc đầu, giọng nghẹn ngào:

“Cảm ơn chú… sao chú lại liều mình cứu cháu vậy?”

Cố Từ khựng lại, ánh mắt rơi lên gương mặt cô bé.

Trong nét ngây thơ ấy, anh như thấy thấp thoáng hình ảnh Hướng Uyển Ninh khi còn nhỏ.

Ánh nhìn anh dần trở nên dịu dàng, giọng trầm thấp:

“Vì cháu rất giống người mà chú yêu.”

Cô bé chớp chớp mắt, tò mò hỏi:

“Hai người đến Tây Tạng để kết hôn hả? Cháu nghe nói có nhiều người đến đây chụp ảnh cưới lắm!”

Khóe môi Cố Từ khẽ cong lên, không phủ nhận:

“Ừ, đúng vậy.”

Cô bé nở nụ cười rạng rỡ:

“Vậy cháu chúc hai người hạnh phúc nhé!”

Cố Từ nhìn cô, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, giọng nói nhẹ như gió:

“Sẽ hạnh phúc mà.”

Sáng hôm sau, trợ lý gõ cửa phòng Cố Từ nhưng bên trong hoàn toàn yên tĩnh.

Anh ta mở cửa — trống không.

Tim trợ lý chùng xuống, vội lao ra khỏi khách sạn, khắp nơi tìm kiếm.

Cuối cùng, anh thấy Cố Từ đứng trước đài thiên táng, một mình đối diện những dãy núi tuyết xa xa.

Gương mặt anh bình tĩnh đến đáng sợ.

Trợ lý bước đến, lo lắng:

“Cố tổng, chúng ta nên về thôi.”

Cố Từ quay đầu lại, liếc nhìn anh, giọng điềm đạm:

“Cậu đi mua ít quà lưu niệm đi, tôi lát nữa về.”

Trợ lý ngập ngừng một chút, rồi gật đầu:

“Vâng, đừng để lâu quá nhé.”

Khi trợ lý rời đi, ánh mắt Cố Từ lại hướng về đài thiên táng.

Anh rút từ túi áo ra một mảnh giấy nhỏ, đặt xuống đất thật nhẹ, rồi uống cả lọ thuốc ngủ.

Anh chậm rãi nhắm mắt lại, khóe môi nở một nụ cười nhẹ — bình yên như thể chỉ đang ngủ say.

Khi trợ lý quay lại cùng túi quà lưu niệm, đài thiên táng đã bị đám đông vây kín.

Tim anh như rơi xuống vực.

Anh chen vào đám người, và rồi — Cố Từ nằm đó, cơ thể lạnh băng.

Trong tay anh nắm chặt tờ giấy, trên đó viết dòng chữ run run:

“Thiên táng giống cô ấy, chúng tôi cuối cùng cũng kết hôn rồi. Hỷ tang cũng được.”

Mắt trợ lý tối sầm, suýt ngã gục.

Anh run rẩy cầm tờ giấy lên, nước mắt rơi ướt nhoè dòng chữ.

Xa xa, những con kền kền lượn vòng trên bầu trời, như thể đang đón chào một linh hồn mới.

Ngày hôm sau, trợ lý quỳ bên cạnh thi thể Cố Từ, đôi tay run rẩy vuốt lên gương mặt lạnh lẽo của anh.

Giọng anh khàn đặc, gần như không thể nghe rõ:

“Cố tổng… cuối cùng anh và Hướng tiểu thư… đã thật sự ở bên nhau rồi.”

Anh ngẩng đầu nhìn về phía pháp sư thiên táng, giọng dứt khoát:

“Làm lễ thiên táng cho anh ấy đi… đó là di nguyện của anh ấy.”

Pháp sư gật đầu, ánh mắt nghiêm trang.

Trợ lý đứng một bên, lặng lẽ nhìn nghi thức diễn ra.

Pháp sư bắt đầu từ sống lưng, tách dần thi thể, dùng đá đập nát xương.

Kền kền lại bay đến — chúng ăn nội tạng trước, rồi đến xương, cuối cùng là thịt.

Toàn bộ quá trình… nhanh gọn và yên bình đến rợn người.

Nước mắt trợ lý rơi không tiếng động.

Ánh mắt anh hướng về dãy núi tuyết xa xa, trong ảo ảnh, anh thấy Cố Từ và Hướng Uyển Ninh đứng cạnh nhau, cười thật khẽ — một nụ cười của giải thoát.

“Cố tổng, Hướng tiểu thư… cuối cùng hai người cũng có thể ở bên nhau mãi mãi rồi.”

Giọng nói của anh nhỏ như gió thoảng,

đầy bi thương mà cũng đầy thanh thản.

Xa xa, đàn kền kền vẫn lượn vòng giữa bầu trời xanh trong, như thể đang tiễn đưa hai linh hồn yêu nhau về với vĩnh hằng.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)