Chương 16 - Người Đàn Bà Tìm Kiếm An Nghỉ
Ai cũng là người có lỗi.
Anh có, Hướng Uyển Ninh cũng có.
Anh có tư cách gì mà trách mắng Tạ Thanh Âm?
Nước mắt Tạ Thanh Âm rơi càng dữ dội.
Cô bỗng nhiên hét lên:
“Cố Từ! Em sẽ chăm sóc ba anh! Hai người nhất định phải hạnh phúc!”
Cố Từ không đáp, chỉ sải bước rời khỏi bệnh viện.
Ngay khoảnh khắc bước ra ngoài, anh cảm thấy như được giải thoát chưa từng có.
Anh rút điện thoại, gọi cho trợ lý:
“Đi tìm tung tích của Hướng Uyển Ninh ngay. Dù dùng bất cứ cách nào… nhất định phải tìm ra cô ấy.”
Đầu dây bên kia, giọng trợ lý hơi run:
“Cố tổng… vì sao anh lại muốn tìm cô ấy?”
Cố Từ nhíu mày, giọng lạnh đi kèm sự mất kiên nhẫn:
“Lắm lời. Tìm ngay.”
Trợ lý im lặng vài giây, sau đó do dự đáp:
“Cố tổng… thật ra… Hướng Uyển Ninh đã chết rồi.”
Cố Từ như bị một tảng đá đè xuống ngực, tim trĩu nặng, hô hấp trở nên khó khăn.
“Cậu nói gì cơ?”
Giọng anh khàn đặc, như bị bóp nghẹt.
Trợ lý nói tiếp, giọng run run:
“Hôm đó… người chết vì bị rút sạch máu… chính là cô ấy. Lúc ấy tôi không dám nói với anh.”
Cánh tay Cố Từ run mạnh, suýt làm rơi điện thoại.
Anh lảo đảo, gần như ngã xuống, tai văng vẳng câu nói của trợ lý như từng nhát dao, cứa vào tim anh.
“Không thể nào… Không thể nào…”
Một ngụm máu tươi phun ra, nhuộm đỏ mặt kính trước mắt.
Anh choáng váng, mắt tối sầm, rồi gục xuống đất.
Khi tỉnh lại, trước mắt là một màu trắng chói lóa.
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc, tiếng máy móc vang lên từng nhịp đều đều.
Đầu óc choáng váng, ngực như bị đè nặng, thở thôi cũng khó.
Trợ lý ngồi bên giường, mắt đỏ hoe, tay cầm chặt tập hồ sơ.
Thấy Cố Từ tỉnh lại, anh ta lập tức nhào tới:
“Cố tổng! Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!”
Cố Từ lờ mờ nhìn quanh, giọng yếu ớt:
“Tôi… bị sao vậy?”
Trợ lý cúi đầu, nghẹn ngào:
“Anh nôn ra máu rồi hôn mê. Bác sĩ cấp cứu suốt một ngày một đêm… Ra mấy lần giấy báo nguy hiểm tính mạng…”
Lông mày Cố Từ khẽ nhíu, hình ảnh lờ mờ trong đầu dần rõ nét:
Giọng nói trong điện thoại, tin Hướng Uyển Ninh đã chết…
Tim anh co thắt mạnh, giọng nói yếu ớt nhưng gấp gáp:
“Hướng Uyển Ninh… thật sự chết rồi sao?”
Trợ lý nuốt nước bọt, khẽ gật đầu:
“Phải… Cô ấy bị ung thư giai đoạn cuối. Trước khi chết, còn… rút cạn máu mình để cứu Tạ tiểu thư. Di nguyện của cô ấy là được thiên táng. Tôi xin nghỉ vài ngày chính là để đưa cô ấy đến Tây Tạng làm thiên táng. Vị thiên táng sư nói… cô ấy là một người thuần khiết.”
“Thuần khiết…?”
Giọng Cố Từ khàn khàn đến mức khó nghe, bàn tay siết chặt drap giường, khớp tay trắng bệch.
Thấy anh như vậy, trợ lý rút từ túi áo ra một tập tài liệu run rẩy đưa tới:
“Cố tổng… Tôi… lương tâm không yên, nên đi điều tra lại chuyện năm xưa. Đây… là sự thật.”
Ngón tay Cố Từ run lên khi cầm tập hồ sơ, mở từng trang.
Càng đọc mặt anh càng trắng bệch, ánh mắt đầy chấn động và đau đớn.
Tài liệu ghi rõ chân tướng vụ tai nạn năm đó:mẹ Cố vì bệnh trầm cảm tái phát, nhầm vệ sĩ là chồng, nên phát sinh quan hệ.
Hướng Uyển Ninh vì muốn bảo vệ danh dự Cố gia, đã nhận hết tội lỗi về mình, cam chịu bị Cố Từ đưa vào tù.
“Cô ấy… cô ấy làm tất cả… là vì tôi…”
Giọng Cố Từ khàn đến mức gần như không thể nghe thấy.
Ngón tay anh siết chặt hồ sơ, khớp xương trắng bệch.
Cơn đau lại dội lên ngực, anh phun ra một ngụm máu nữa, nhuộm đỏ cả drap giường trắng tinh.
Cơ thể anh đổ vật xuống, tầm nhìn bắt đầu nhòe đi.
“Cố tổng! Cố tổng!!”
Bác sĩ và y tá vội lao vào, còi báo động vang lên khắp phòng bệnh.
Giữa ranh giới giữa tỉnh và mê, sự sống và cái chết, Cố Từ dường như nghe thấy tiếng của Hướng Uyển Ninh — âm thanh mơ hồ, nhẹ nhàng như gió thoảng, quẩn quanh trong tim anh…
Anh nhớ lại ánh mắt từng muốn nói lại thôi của cô, nhớ nụ cười gượng gạo mà cô cố gắng giữ trước mặt mình, nhớ không biết bao nhiêu lần đã thấy sắc mặt tái nhợt của cô…
Trái tim anh như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, đau đến mức khó thở.
Ngoài phòng cấp cứu, Cha Cố và Tạ Thanh Âm vội vã chạy tới.
Sắc mặt Cha Cố tối sầm, giọng nói không giấu nổi sự khó chịu:
“A Từ chẳng phải đi tìm Hướng Uyển Ninh sao? Làm sao lại thành ra thế này? Đúng là cái loại đàn bà không ra gì!”
Tạ Thanh Âm đứng một bên, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đầy bất an.
Cô vừa định mở miệng, trợ lý đã đột ngột đứng dậy, giọng nói lạnh lùng đầy phẫn nộ:
“Hướng tiểu thư đã chết rồi. Cô ấy chết vì rút quá nhiều máu để cứu Tạ tiểu thư.”
Tạ Thanh Âm như bị sét đánh ngang tai, cả người run bắn, mặt cắt không còn giọt máu:
“Gì cơ…? Cô ấy… là vì cứu tôi ư…?”
Cha Cố lại bật cười lạnh, giọng đầy mỉa mai:
“Chết là đáng! Loại đàn bà như thế, chết sớm bớt phiền!”
Trợ lý siết chặt nắm tay, khớp ngón tay trắng bệch vì dùng lực quá mạnh.
Anh ta hít sâu một hơi, rút từ trong cặp ra một xấp tài liệu, đưa đến trước mặt Cha Cố:
“Mọi người… đều đã hiểu lầm Hướng tiểu thư rồi. Đây là sự thật năm xưa.”
Cha Cố sững người, nhận lấy hồ sơ, mở ra xem, sắc mặt dần chuyển sang xanh mét.
Ngón tay ông run nhẹ, ánh mắt đầy kinh ngạc và khó tin:
“Chuyện này… sao có thể như vậy được?!”
Tạ Thanh Âm cũng ghé lại xem, chỉ nhìn một cái đã mặt tái nhợt, thân thể loạng choạng, suýt đứng không vững.
Trong phòng cấp cứu, Cố Từ vẫn đang giằng co giữa ranh giới sống và chết.
Trong đầu anh liên tục hiện lên hình ảnh của Hướng Uyển Ninh:
Cô mặc chiếc váy trắng, đứng dưới ánh mặt trời rạng rỡ, nụ cười tươi như hoa…
Cô nép trong lòng anh, làm nũng bằng giọng nói ngọt như mật…
Cô ngồi sau lớp kính trong trại giam, nhìn anh bằng ánh mắt tuyệt vọng và cô đơn…
“A Ninh…”
Giọng anh yếu ớt đến mức gần như không thể nghe rõ, nước mắt tràn khỏi khóe mắt, thấm ướt cả gối.