Chương 1 - Người Đã Định Trước

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Thư phòng của Việt Hoài người không phận sự không được bước vào .

Ta chẳng thể thấy rõ nét mặt của chàng .

Chỉ nghe tiếng cười nhẹ nhàng của Ôn cô nương vọng ra từ trong đó.

“Ôi chao, chữ này viết lệch rồi , tiên sinh đưa thiệp mừng sinh nhật cho người ta mà lại viết qua loa như vậy sao ?”

“Có lẽ vì bầu bạn với nàng ấy đã lâu, không động đến bút mực, nên sinh ra lụt nghề.”

“ Đúng là vậy rồi , lần trước ta thấy nàng ấy học chàng viết chữ, tên người đẹp đẽ lại viết thành bùa chú, thật khó coi, ha ha.”

Việt Hoài khẽ cười một tiếng.

“Nàng ấy là kẻ khờ, nàng biết mà.”

Ta nhìn cây đào nhỏ chàng đích thân trồng cho ta bên cửa sổ, cảm thấy lồng n.g.ự.c mình nghẹn lại , lòng buồn bã vô cùng.

Chẳng giống như lúc còn bé. Khi ấy , chàng cũng thường nói ta ngốc.

Nhưng đều là nói trước mặt ta , thủ thỉ chỉ mình ta nghe .

Nói đi nói lại nhiều lần .

Giọng điệu dịu dàng, đầy vẻ bất đắc dĩ, tuyệt nhiên không khiến người ta đau đớn như thế này .

Thậm chí có lần , chàng ghé lại quá gần, ta chợt đỏ bừng mặt.

Thấy vậy , chàng chỉ lặng lẽ nhìn ta .

“Cát Châu của chúng ta , một chút cũng chẳng ngốc.”

2

Vốn dĩ ta không hề khờ dại.

Mẫu thân ta là hoa khôi ở lầu thuyền bên sông Xuân Tân.

Khi sinh ta ra , gặp đúng lúc hỏa hoạn, tứ phía hỗn loạn, bà ôm ta nhìn rất lâu.

“Thật đáng tiếc là một nữ nhi… Thật đáng thương cho một nữ nhi.”

Bà đã dùng mấy chục lượng bạc nhờ người đưa ta qua nhiều nơi, gửi gắm cho một gia đình hiếm muộn con cái.

Năm sau , gia đình ấy sinh được một cậu con trai, chính là Việt Hoài.

Từ thuở bé, ta , người lớn hơn chàng một tuổi, đã phải chăm sóc chàng .

Ban đầu, dưỡng mẫu nói ta là đồng dưỡng tức (vợ nuôi từ bé) của chàng , lớn lên sẽ làm thê t.ử của chàng .

Chàng trời sinh thông minh, đọc qua là nhớ.

Những gì chàng học được , ta cũng học được .

Những điều chàng không biết , ta cũng biết .

Nhưng sau trận đại bệnh năm ta mười tuổi, ta dần dần không còn hiểu được những lời sách vở của chàng nữa.

Năm mười ba tuổi, Việt Hoài đỗ tú tài.

Năm mười sáu tuổi ta làm lễ cập kê, Việt Hoài thi đậu cử nhân, cả thành đều kinh ngạc.

Dưỡng mẫu đổi lời, nói Việt Hoài chỉ là đệ đệ ta , dặn ta không được gọi nhầm.

3

Đêm chàng thi xong trở về, ta lấy ra chiếc áo đã thêu thùa rất lâu, lén lút tặng chàng .

“Đây là quà tặng đệ đệ .”

Chàng cúi đầu nhìn ta dưới ánh đèn: “Nàng gọi ta là gì?”

“Mẫu thân nói , sau này phải gọi chàng là đệ đệ .”

Chàng tìm gặp dưỡng mẫu, không rõ đã nói những gì.

Hôm sau , dưỡng mẫu nói : “Thôi được , cứ gọi thẳng tên nó đi , nó thích con gọi tên nó.”

Năm mười chín tuổi, Việt Hoài sắp vào kinh ứng thí Điện Thí (thi đình).

Cùng năm đó, dưỡng mẫu tìm cho ta một nhà rất tốt , là nhà của chàng thợ săn sau núi.

Người thợ săn ấy tên là Hoài Thanh, hơn ta vài tuổi, tính tình hiền lành, chưa bao giờ đ.á.n.h người , giọng nói lại êm tai, còn tặng ta chiếc mũ làm từ lông cáo.

Chàng đỏ mặt đứng chờ ta trên đường giặt giũ, tặng ta một quả cầu hoa xinh đẹp , nói rằng trong nhà chàng chỉ có một mình , chàng sẽ chăm sóc ta thật tốt , còn nói sẽ giúp ta tìm tin tức về mẫu thân đã bán ta đi . Chàng hỏi ta có bằng lòng hay không ?

Dưỡng mẫu bỏ đói ta hai ngày, rồi hứa rằng sau khi thành hôn ta vẫn có thể về thăm Việt Hoài.

Thế là ta gật đầu đồng ý.

Lễ thành hôn chuẩn bị vội vã, ta còn chưa kịp thêu xong chăn cưới đã bị đưa vào kiệu hoa.

Kết quả, đợi đến đêm tân hôn, cửa phòng đột nhiên bị đạp tung, người vén khăn che mặt màu đỏ của ta lên lại chính là Việt Hoài, người đầy bụi đường gió sương.

4

Trông chàng giận dữ vô cùng.

“Nàng có biết nàng đang làm gì không ?”

“... Thành thân .”

“Nàng có biết thành thân nghĩa là gì không ? Đồ ngốc!”

Sự sắc lạnh, khinh miệt và phẫn nộ trong mắt chàng , cùng với tiếng ‘đồ ngốc’ đó, đã đ.â.m nhói tim ta .

“Ta đương nhiên biết , ta thành thân với chàng ấy , là để may áo cho chàng ấy , nấu cơm cho chàng ấy , sinh tiểu oa nhi cho chàng ấy ...”

Chàng đột nhiên bật cười một tiếng: “Sinh tiểu oa nhi? Nàng có biết làm sao để sinh tiểu oa nhi không ?”

Ta không thể nhụt chí: “Đương nhiên biết , chính là, chính là...”

Ta nhớ lại trang sách tranh bị rách.

Ta nhón chân lên, vụng về hôn lên môi chàng một cái.

“Phải làm thế này trước ! Đúng không !”

Ta lùi lại , tự tin nhìn chàng , mắt chàng đen ngòm đến đáng sợ.

Ta dần dần cảm thấy chột dạ .

Thật ra ta cũng không biết có đúng hay không .

Ta quay đầu toan gọi phu quân Hoài Thanh của ta mau vào .

Nhưng chàng lại bất ngờ cúi đầu xuống, c.ắ.n mạnh lấy môi ta .

Lớp son thoa kỹ lưỡng, mái tóc chải chuốt đã lâu, xiêm y tầng tầng lớp lớp, tất cả đều trở nên rối bời.

Ngón tay chàng xuyên qua kẽ tay ta , tay kia giật tung tấm rèm che giường kết bằng bông lúa mạch.

“Không đúng, để ta dạy nàng… Cát Châu của ta .”

Sáng hôm sau , chàng ôm ta , người đã rã rời, nửa tỉnh nửa mê, bước ra ngoài.

Hoài Thanh vẫn đang quỳ trên mặt đất, trước mặt chàng là một đống bạc.

Mặt chàng ấy trắng bệch vô cùng, nửa n.g.ự.c áo đầy máu.

Việt Hoài nói : “Người của ta , ta mang đi .”

 

5

Việt Hoài nói về lẽ đến trước được trước .

Chàng nói ta là thê t.ử của chàng , đã được định từ tấm bé.

Thế là, ta bắt đầu bí mật ở lại nơi này .

Chàng nói , chàng nhất định phải đỗ Tam Giáp, chàng muốn đường đường chính chính dẫn ta đi diện kiến Thiên Tử, xin phong Cáo Mệnh.

Sau đó sẽ chính thức cưới ta , còn giúp ta tìm lại mẫu thân .

Ta cứ ở chốn bí mật ấy , cho đến khi mùa đông đến.

Việt Hoài đỗ đạt, làm quan rồi .

Chàng trở thành Đại nhân.

Áo quan phục lại được đổi sang màu mới.

Chàng luôn về nhà rất muộn.

Đôi khi làm ta tỉnh giấc, đôi khi thì không .

 

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)