Chương 2 - Người Cười Cuối Không Phải Em
3
Tối hôm đó, Triệu Nam Châu tìm đến tôi.
Vừa bước vào đã hằm hằm tức giận:
“Lý Nhu, bọn tớ biết là cậu buồn vì trượt đại học, nhưng cũng không thể đối xử với em gái cậu như vậy!”
Tôi lạnh lùng nhìn hắn:
“Tôi đã làm gì nó?”
Hắn ra vẻ chính nghĩa:
“Sao cậu lại trút giận lên Khê Khê, còn đuổi nó ra khỏi nhà, rồi một mình ăn hết cái đầu heo mà chú thím mua về?”
Tôi nghe mà bật cười:
“Nó còn chưa về nhà thì sao biết tôi có ăn không? Với lại, Triệu Nam Châu à, em gái tôi nửa đêm mò đi tìm cậu làm gì thế?”
Hắn hơi khựng lại, ánh mắt dao động. Hắn nhớ ra bây giờ hắn và em tôi đang lén qua lại sau lưng tôi.
Hắn gãi đầu, lúng túng:
“Chuyện là… cậu cũng biết mà, giờ tớ và Khê Khê học cùng trường rồi. Nó đến tìm tớ… để bàn chuyện nhập học thôi.”
Ồ? Chuyện nhập học?
Kiếp trước, tôi cũng từng bắt gặp hắn và em gái tôi nửa đêm đi dạo bên bờ sông, lời giải thích khi đó cũng y hệt thế này.
Tôi gật gù, thở dài:
“Tôi tin hai người không có gì đâu… chỉ là, tôi để dành được hai ngàn, định đưa cho hai người làm thêm chi phí sinh hoạt. Nhưng giờ biết được hai người nghĩ về tôi như vậy, tôi thật sự rất thất vọng.”
Tính ra thời điểm này, em tôi đang bắt đầu năn nỉ Triệu Nam Châu mua xe đạp cho nó, mà hắn thì đang thiếu tiền.
Quả nhiên, hắn nghe xong mắt sáng rỡ, cúi người xin lỗi rối rít:
“Xin lỗi nhé, Nhu Nhu, là tớ quá nóng vội, hiểu lầm cậu. Chúng ta lớn lên bên nhau, cậu còn không hiểu con người tớ sao? Cậu tha lỗi cho tớ được không?”
Tha lỗi? Tất nhiên là được rồi.
Nếu tôi không tha lỗi, thì làm sao có thể giữ được chứng cứ để xử cả hai người sau này?
4
Thành tích ôn thi năm đó của tôi rất tốt, nên giáo viên chủ nhiệm đã dành cho tôi một suất đề cử lên “Bảng Vinh Dự” của huyện. Nếu thi tốt, lọt vào danh sách, sẽ được thưởng hai ngàn tiền mặt.
Mà số tiền mặt đó là loại tiền mới phát hành, được đánh số từ 1 đến 2000.
Ở thập niên 90, hai ngàn là khoản tiền không hề nhỏ, lại là phần thưởng danh giá của huyện, nên chỉ cần em tôi dám động vào số tiền này, tôi báo công an là có thể lập tức điều tra truy vết.
Tối hôm đó, tuy tôi miệng thì nói tha thứ cho Triệu Nam Châu, nhưng vẫn không đưa tiền.
Tôi cố ý tiết lộ thông tin về số tiền ấy để hắn về kể lại cho em tôi, khiến nó nghĩ cách ra tay.
Quả nhiên, ngày hôm sau em tôi đã tới làm thân với tôi, nói chuyện bóng gió dò hỏi xem tôi giấu tiền ở đâu.
Tôi giả bộ ngạc nhiên:
“Tôi mà có từng ấy tiền thì cần gì đi làm thuê nữa? Tự lo học lại, tự chi tiền sinh hoạt được rồi.”
Con bé ngoài miệng làm bộ khinh khỉnh:
“Hứ, tôi chỉ hỏi cho biết thôi. Mà cũng đúng, may mà chị tự biết thân biết phận, nghèo mạt thế kia thì làm gì có tiền.”
Cả ngày hôm đó, nó lén theo dõi nhất cử nhất động của tôi.
Tôi cũng diễn đúng như mong đợi của nó — giả vờ “cẩn thận” lôi ra một phong bao lì xì, rồi “rón rén cảnh giác” nhét vào gầm giường.
Tối hôm ấy, khi đang ăn cơm, em tôi đột nhiên gắp cho tôi một miếng thịt đầu heo.
Lần đầu tiên trong đời.
Ánh mắt bố mẹ tôi lập tức cau lại, còn em gái tôi thì cười tươi nói:
“Chị em vất vả đi làm kiếm tiền học phí cho em, miếng thịt này chị phải ăn chứ.”
Tôi liền thuận nước đẩy thuyền:
“Em gái chu đáo vậy, chị cũng thấy ngại quá. Ba, mẹ, tiền công ở thị trấn ít quá, con tính đi xa làm để kiếm nhiều hơn.”
Bố tôi nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi.
Ông gắp thêm cho tôi một miếng thịt, làm bộ giọng “chân thành tha thiết”:
“Nhu Nhu à, bên ngoài khó khăn lắm con ạ. Hay là con cứ ở lại thị trấn đi, mai ba qua nhờ chú Triệu tìm cho con công việc tốt hơn.”
Chú Triệu chính là bố của Triệu Nam Châu, cũng là trưởng thôn. Làng tôi nằm heo hút, bao năm nay ông ta dựa vào việc “trời cao hoàng đế xa”, lợi dụng chức vụ làm không ít chuyện trái pháp luật.
Năm đó tôi bị bán đi, chính là do ông ta đứng ra làm chủ.
Mẹ tôi cũng vội vàng tiếp lời:
“Đúng đấy, Nhu Nhu à, con đi xa quá, ba mẹ nhớ lắm. Nhà mình đã thiếu Khê Khê rồi…”
Tôi hiểu rất rõ — họ không sợ tôi khổ, họ chỉ sợ tôi đi rồi không quay về, đến lúc đó sẽ không còn ai để họ “bán được giá” cho lão già góa.
Cho nên tôi nhất định phải rời khỏi nơi này, như vậy mới có thể thuận lợi đến trường nhập học sau hai tháng nữa.
Tôi lắc đầu nói:
“Khê Khê giờ học cùng trường với Nam Châu rồi, sau này còn cần nhờ nhà họ giúp đỡ nhiều, con không muốn nợ ơn nghĩa thêm nữa. Ba mẹ, Khê Khê còn hai tháng nữa là nhập học, nếu giờ không đi làm, sau này lấy đâu ra học phí?”
Quả nhiên, vừa nghe vậy họ đã xuôi lòng. Trước khi tôi đi, còn dặn tới dặn lui:
“Nhớ gọi điện về nhà thường xuyên nhé. Học phí của em con đừng quên gửi về đó!”
5
Việc đầu tiên tôi làm sau khi rời khỏi nhà là thay sim điện thoại.
Không chỉ vậy, tôi còn đến đồn công an trình báo, nói mình muốn tìm lại bố mẹ ruột — vì tôi là đứa trẻ bị vợ chồng nhà họ Lý mua bán trái phép.
Sau đó tôi xin vào làm ở một nhà hàng có bao ăn bao ở.
Hai tháng sau, đến mùa tựu trường, tôi kéo vali đến nhập học, từ xa đã nghe tiếng một người phụ nữ trung niên chửi ầm lên:
“Con nhỏ vô ơn đó không biết chết mất xác ở đâu rồi! Ra khỏi nhà cái là không liên lạc được, còn nói sẽ gửi tiền học cho con Khê Khê nữa chứ, phì! Không phải con ruột thì đúng là nuôi mãi cũng không nên người. Biết thế hôm đó đồng ý gả nó cho lão Vương lấy tiền sính lễ cho rồi!”
Rồi một giọng đàn ông mềm mỏng vang lên an ủi:
“Chú thím đừng nóng, nó chạy chùa được lúc này chứ không trốn được mãi đâu. Chỉ cần nó còn dám quay về, vẫn còn cơ hội mà. Cháu đã bảo ba cháu nhờ người tìm Lý Nhu rồi.”
Đúng là oan gia ngõ hẹp.