Chương 1 - Người Con Gái Không Thể Được Yêu Thương
Hôm sinh nhật mẹ, tôi bận rộn lo toan mọi thứ.
Vậy mà lại nghe thấy mẹ than thở với họ hàng:
“Thật ra thì Đình Đình không hiếu thảo bằng Huyên Huyên đâu. Con bé từ nhỏ đã biết tính toán, cứ chờ lúc đông người mới thể hiện.
Không như em nó, chẳng có tâm cơ gì, chỉ biết quan tâm tôi lặng lẽ sau lưng.”
Người họ hàng ngẩng lên, nhìn thấy tôi đứng sau lưng mẹ thì lộ rõ vẻ ngượng ngập.
Mẹ sực tỉnh, nhưng vẫn bĩu môi:
“Ra cái vẻ gì chứ, chẳng lẽ tôi nói sai sao? Em gái con còn gọi điện chúc mừng từ sáng sớm rồi đó.”
Thì ra, trong mắt mẹ, cái gọi là quan tâm chỉ gói gọn trong một cuộc điện thoại.
Tôi tháo tạp dề, trong ánh mắt sững sờ của mọi người, mở tủ lạnh lấy những thứ mình mua, rồi xoay người bỏ đi.
1
Mẹ không ngờ tôi – người đang lúi húi trong bếp – lại đột ngột bước ra.
Gương mặt bà thoáng hiện chút chột dạ, rồi nhanh chóng ngẩng đầu, giọng cứng cỏi:
“Ra cái vẻ gì chứ, chẳng lẽ mẹ nói sai sao? Em gái con còn gọi điện chúc mừng từ sáng sớm rồi đó.”
Họ hàng vội vàng lên tiếng xoa dịu:
“Bà ấy cũng chỉ thẳng thắn thôi, không có ý gì đâu.”
Mẹ lại nâng giọng, gần như muốn át đi tất cả:
“Không cần giải thích hộ tôi, tôi nói sai cái gì chứ? Suốt ngày bận rộn cái gì không biết, đến một cuộc điện thoại cũng lười gọi. Đến lúc đông người mới biết làm màu? Bình thường thì biến đâu mất rồi?”
Tôi nắm chặt khung cửa bếp, mở to mắt nhìn quanh, cố ngăn giọt nước mắt không rơi xuống.
Tầm mắt dừng lại nơi chiếc điều hòa đứng trong phòng khách – cái tôi vừa mua cách đây một tháng, chỉ vì một câu than phiền của mẹ:
“Điều hòa ở nhà lúc nào cũng kêu, lại chẳng mát, quần áo ướt sũng mồ hôi cả ngày.”
Thế là tối hôm đó tôi đặt mua ngay, hôm sau đã lắp xong.
Trên bàn trà là hộp cherry tôi mới gửi về ba ngày trước, chỉ vì thấy ngon nên muốn mẹ cũng được ăn thử.
Ngoài ban công, từng chiếc áo quần đang phơi đều quen thuộc – đa phần là tôi mua cho.
Thế mà trong mắt bà, cái gọi là để tâm… chỉ cần thêm vài cuộc điện thoại.
Khi tôi hoàn hồn lại, tạp dề trên người đã được tháo ra từ lúc nào.
Mẹ nhìn tôi, gương mặt hiện rõ vẻ khó tin:
“Con đang làm gì thế? Mẹ là mẹ con, chẳng lẽ không được nói con vài câu sao?”
2
Tôi khẽ cười, lặng lẽ đi rửa tay.
Liếc thấy trong bếp đang hầm nồi gà ta, trên bếp còn ninh móng giò, trong xửng hấp là lũ cua biển…
Sáng nay, khi em gái gọi điện cho mẹ, tôi đã ở nhà từ trước, bận rộn ngược xuôi chỉ mong sinh nhật hôm nay của mẹ được vui vẻ.
Em biết tôi cũng có mặt, liền tỏ ra tiếc nuối:
“Chị đến sớm thế ạ? Mẹ, để con tranh thủ qua giúp cho vui.”
Mẹ vội vàng đáp lại:
“Gấp gì, con cứ nghỉ ngơi đi, mới đi làm mệt lắm rồi. Trưa qua ăn là được.”
Nói xong bà nhìn sang tôi, nụ cười trên mặt thoáng chốc biến mất, rồi đắn đo mở lời:
“Em con mới đi làm, mấy hôm trước còn bị sếp mắng, tâm trạng không tốt. Con thông cảm cho nó, để sang năm rồi bảo nó tới sớm phụ giúp.”
Tôi nhớ năm ngoái cũng cùng một lý do như vậy.
Khi đó là vì em gái đang chịu áp lực tốt nghiệp, thức đêm viết luận văn nên cần nghỉ ngơi.
Nhưng gần đây tôi vừa làm xong một cuộc tiểu phẫu, vậy mà vài ngày trước mẹ đã gửi thực đơn cho tôi:
“Năm nay mấy dì của con đều đến, mua đồ ngon một chút, làm cả chục món đi. Con rảnh rỗi đang nghỉ phép, chắc cũng không bận đâu.”
Khi ấy tôi vừa đi tái khám về, bác sĩ còn dặn phải nghỉ ngơi cẩn thận.
Thế nhưng bao nhiêu năm nay, theo thói quen, tôi vẫn không từ chối mẹ.
“Lâm Đình Đình! Mẹ đang nói chuyện với con, con coi như gió thoảng tai sao?”
Giọng nói gay gắt từ phía sau kéo tôi về thực tại.
Tôi ngơ ngác quay lại, thấy mẹ đã đứng lên.
Trên người bà là bộ sườn xám đắt tiền, đặt may riêng.
“Món quà sinh nhật năm nay mẹ đã chọn rồi, con bận thì khỏi phải lăn tăn trên mạng nữa.”
Tôi tất nhiên đồng ý, vì quà cáp mỗi năm chưa bao giờ làm mẹ thật sự hài lòng.
Mãi sau tôi mới biết, bộ sườn xám một vạn tệ kia, mẹ và em gái mỗi người một cái.
Đặt may xong còn chụp hẳn một bộ ảnh kỷ niệm.
Giờ đang treo ngay ngắn trong phòng khách, như thể trong căn nhà này chỉ có duy nhất một người con gái là em tôi.
3
“Thôi nào thôi nào, hôm nay là sinh nhật mẹ cháu, đừng làm mẹ giận nữa.”
Dì hai vội lên tiếng giảng hòa.
Tôi lau khô tay, kéo cửa tủ lạnh.
Bên trong nhét đầy bò, cừu, tôm hùm… toàn bộ là mấy ngày nay tôi mua về.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tôi gói hết lại, bỏ vào túi.
Sau đó mỉm cười nhã nhặn nhìn sang:
“Dì nói đùa rồi, làm sao cháu dám chọc giận mẹ? Bao năm qua cháu chưa từng biết cách nào mới gọi là hiếu thảo với mẹ. Dù cháu làm gì, mẹ cũng chẳng thấy vừa lòng.
Nhưng vừa rồi, các người đoán xem thế nào? Tôi bỗng ngộ ra rồi!
Tôi quyết định, từ hôm nay, sẽ học theo em gái, học thật tốt cách hiếu thảo với mẹ.
Mọi người thấy sao?”
Tất nhiên tôi không chờ họ trả lời.
Tôi xách túi, thay giày, mở cửa rời đi.
“Lâm Đình Đình!”
Tiếng mẹ vọng ra sau cánh cửa khi tôi đã xuống tới tầng dưới.
Dưới lầu, em gái cầm hai bông cẩm chướng, chậm rãi bước tới, thấy tôi liền ngạc nhiên:
“Chị, cơm nấu xong rồi à?”
Khuôn mặt em rạng rỡ, lộ rõ sự vui mừng.
“Có phải có cua không? Em đã nhắn mẹ rồi, em thèm cua lắm.”
Lúc đó tôi mới hiểu, vốn dĩ một người xưa nay không hề thích ăn mấy thứ này, sao lại dặn đi dặn lại tôi phải mua cua.
Cũng may, trước khi tôi rời đi, nước trong nồi cua đã cạn sạch, chắc giờ này nồi cũng đã khét lẹt rồi.