Chương 3 - Người Chồng Lạnh Nhạt Và Nỗi Đau Của Tình Cũ

Trước khi đi, tôi quay đầu đóng cửa lại.

Hạ Hoành, thân trên đầy vết cào, lặng lẽ đứng ngoài ban công hút thuốc.

Chuyện ly hôn, tôi không nói với ai cả.

Hạ Tử Thâm đang ngủ trong phòng.

Ở phía xa bên nhà họ Lâm ba mẹ tôi đang tổ chức sinh nhật cho Lâm Thư Kiều.

Chờ Hạ Hoành hút xong điếu thuốc, anh cũng sẽ ra ngoài —

Đến tìm Lâm Thư Kiều, mang theo món quà đã chuẩn bị sẵn trong thư phòng:

Một bộ váy múa đỏ được đặt may riêng.

Lần đầu tiên nhìn thấy, tôi cũng từng rất thích nó.

Nhưng giống như cuộc hôn nhân này, nó vốn không thuộc về tôi.

Không ai nhớ rằng, hồi nhỏ, tôi từng giành được cúp vàng nhóm thiếu niên tại cuộc thi vũ đạo quốc gia “Đào Lý Bôi”.

Các thầy cô đều nói, tố chất cơ thể của tôi thuộc hàng ngàn người mới có một.

Nhưng sau một lần không may ngã khỏi sân khấu, tôi không thể nhảy múa được nữa.

Từ đó, mỗi ngày tôi đều nhốt mình trong phòng, khóc đến mức mắt sưng đỏ — quãng thời gian đó là ký ức đau đớn nhất đời tôi.

Ba mẹ cũng buồn một thời gian, rồi xoay người đưa Lâm Thư Kiều đến học cùng giáo viên vũ đạo của tôi năm xưa.

“Chị có thiên phú, biết đâu em còn giỏi hơn.”

Từ lúc ấy, tôi không thể nhìn bất cứ thứ gì liên quan đến múa nữa.

Tối nay, giống như vô số đêm trước, cũng chỉ là một buổi tối bình thường.

Gió nhẹ, trăng sáng.

Từ lúc quyết định ra đi cho đến khi đặt chân lên máy bay, tôi chưa từng quay đầu lại.

Trên máy bay, một tiếp viên hàng không xinh đẹp mang đến cho tôi một chiếc bánh nhỏ.

“Thưa cô, cảm ơn cô đã lựa chọn hãng bay của chúng tôi. Toàn thể tổ bay xin chúc cô sinh nhật vui vẻ.”

Tôi sững người một chút, sau đó nở nụ cười, nhẹ nhàng nói cảm ơn.

6

Điểm đến tôi chọn là nhà bà ngoại ở vùng quê.

Từ sân bay còn phải chuyển sang đi tàu cao tốc, sau đó bắt xe buýt du lịch.

Vài năm trở lại đây, ngôi làng nơi bà sống đã được chính phủ phát triển thành khu du lịch, có tuyến xe chuyên đưa đón khách mỗi ngày.

Sau gần năm, sáu tiếng đồng hồ mệt nhoài, xe buýt bắt đầu vòng vèo trên những con đường núi quanh co.

Qua ô kính cũ kỹ, những đám mây trắng như mọc lên từ dưới đất, gió và hơi nóng cùng ùa vào.

Tôi chụp vài bức ảnh, vui vẻ đăng lên Weibo.

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang sự thư thái của tôi.

Là cuộc gọi từ Hạ Hoành.

“Tôi nghe đây, có chuyện gì không?”

“Tử Thâm bị sốt, em có biết hộp thuốc ở đâu không?”

“Phòng chứa đồ tầng hai.”

“Ừm.”

Một lúc yên lặng.

Rồi Hạ Hoành lại lên tiếng: “Tìm thấy rồi, cảm ơn em.”

“Không có gì.”

Tôi chuẩn bị cúp máy, thì anh lại tiếp lời:

“Nhớ gửi lời chào đến bà ngoại giúp anh. Chơi đủ rồi thì về, Tử Thâm cứ gọi mẹ suốt.”

Tôi cầm điện thoại: “Vậy thì anh nên nói cho nó biết, ba mẹ nó đã ly hôn rồi.”

Rắc một tiếng, hình như là tiếng anh châm thuốc.

Giọng anh bình tĩnh: “Là vì Trần Tư Đình à?”

“Trần Tư Đình?” Tôi phải mất một lúc mới lục lại được cái tên này trong ký ức, ngơ ngác:

“Thì có liên quan gì đến anh ta?”

“Anh ta về nước rồi,” Hạ Hoành nói, “IP của hai người hiện đang ở cùng một nơi.”

“Hạ Hoành,” tôi day day thái dương, “Tôi thấy đầu óc anh có vẻ chưa tỉnh táo. Tôi không hiểu anh đang nói gì, mà thật ra tôi cũng chẳng muốn hiểu.”

“Sau này có gì không tìm được thì hỏi quản gia, có bệnh thì đưa con đi khám.

Tôi mong từ nay về sau, chúng ta đừng can thiệp vào cuộc sống của nhau nữa.”

Hạ Hoành im lặng một lúc.

“Được, như em mong muốn.”

7

Khi đến cổng nhà bà ngoại, tôi thực sự rất xúc động.

Ngôi làng xưa kia mộc mạc, giờ hiện đại hơn nhiều, nhưng vẫn giữ được nét đặc trưng của dân tộc bản địa.

Sân trước quen thuộc, giàn nho quen thuộc, con suối nhỏ cũng quen thuộc…

Nhưng —

Trước cổng lại có một người lạ mặt.

Anh ấy trông còn khá trẻ, mặc áo thun đen, đeo sợi dây chuyền bạc, hình như vừa gội đầu xong, trên người vẫn còn mùi thơm mát lạnh của dầu gội.

Tôi kéo vali, ngập ngừng nhìn anh.

Anh cũng đang nhìn tôi không rời mắt.

Khoảng cách mỗi lúc một gần, rồi cả hai cùng bất ngờ thốt lên:

“Trần Tư Đình?”

“Lâm Mãn?”

Trên đời này đúng là chuyện trùng hợp gì cũng có thể xảy ra.

Về quê một chuyến, lại có thể tình cờ gặp lại đồng đội từng thi đấu chung năm xưa.

Những năm tôi từ bỏ múa vì chấn thương, Trần Tư Đình vẫn luôn kiên trì theo đuổi con đường đó.

Sau khi tốt nghiệp đại học, anh cũng giống Lâm Thư Kiều, ra nước ngoài học nâng cao. Tôi từng nhìn thấy rất nhiều poster tuyên truyền có mặt hai người họ.

Việc Hạ Hoành biết rõ lịch trình của anh, phần lớn cũng là vì Lâm Thư Kiều — họ thuộc cùng một đoàn múa.

Trần Tư Đình nói, sau khi về nước, anh luôn muốn biên đạo một điệu múa dân tộc Dao thật đặc biệt.

Mà ngôi làng của bà ngoại tôi, những năm gần đây nhờ có khu di tích dân tộc Dao mà nổi tiếng, nên anh đặc biệt tới đây để tìm cảm hứng.

Sau vài câu chào hỏi đơn giản, Trần Tư Đình đột nhiên dò hỏi:

“Lâm Mãn… mấy năm qua cậu có từng thử nhảy lại chưa?”

Tôi im lặng vài giây.

Anh lại tiếp tục:

“Tớ quen một bác sĩ chuyên ngành khi còn ở nước ngoài, trung tâm của ông ấy chuyên điều trị phục hồi trong lĩnh vực này. Lâm Mãn… nếu cậu vẫn còn muốn nhảy, cậu có muốn thử một lần không?”

“Có thể không đạt được tỷ lệ thành công 100%,” anh nói tiếp, “và chi phí điều trị cũng khá cao. Nếu cần, tớ có thể… cho cậu mượn.”

Có lẽ sợ mình lỡ lời, Trần Tư Đình nhìn tôi với vẻ lo lắng.

“Tất nhiên, nếu cậu không muốn thì cứ coi như tớ chưa nói gì.”

Mấy năm đầu sau tai nạn, tôi chưa từng từ bỏ việc điều trị phục hồi.

Nhưng những liệu trình đó cuối cùng đều không có tác dụng.

Mỗi lần bỏ ra một khoản chi phí khổng lồ, mang theo hy vọng đi khám, rồi lại rơi vào tuyệt vọng.

Sau này gia đình làm ăn thất bại, không còn dư tiền, dần dần tôi cũng từ bỏ luôn.

Tôi kết hôn với Hạ Hoành, chui rúc trong cuộc hôn nhân ấy vài năm như kẻ mộng du, sớm đã không còn lòng tin hay khát vọng gì nữa.

Tôi vốn định từ chối Trần Tư Đình, nhưng lời đến miệng lại hóa thành:

“Muốn.”

“Dù chỉ có 10% hy vọng, tôi cũng muốn thử.”

Nói xong, chính tôi cũng sững người.

Bàn tay buông thõng bất giác run lên.

Cơ thể tôi… vẫn chưa cam lòng.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)