Chương 2 - Người Bảo Vệ Hay Kẻ Hủy Diệt

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Hồ đồ!”, Hoàng đế bật dậy, long bào phất lên hất đổ cả chén trà.

“Bắc Địch là đất man di, gió tuyết khắc nghiệt, bọn chúng hung tàn dã man. Ngươi có biết, họ đối xử thế nào với công chúa hòa thân không?”

Khóe môi nàng khẽ cong, nụ cười thê lương:

“Thần nữ biết.”

“Ngươi là huyết mạch duy nhất còn lại của mẫu thân! Nếu bà ấy ở trên trời biết được—”

“Bệ hạ.”, Chúc Thanh Hoan cắt lời, giọng nhỏ mà kiên định,

“Lúc lâm chung, điều mẫu thân canh cánh nhất chính là biên cương Bắc địa. Nay Bắc Địch nguyện giảng hòa, chỉ cầu một vị quý nữ gả sang. Thần nữ nguyện đi.”

Ánh mắt nàng lóe lên tia quyết tuyệt:

“Đó là tâm nguyện của mẫu thân, cũng là ý nguyện của thần nữ.”

Hoàng đế nhìn nàng thật lâu, như muốn xuyên thấu tâm can:

“Ngươi thật đã nghĩ kỹ rồi?”

“Vâng.”

Cả thư phòng chìm trong im lặng.

Cuối cùng, hoàng đế khẽ thở dài:

“Nửa tháng sau, trẫm sẽ lấy lễ công chúa gả ngươi sang Bắc Địch.”

Ngừng một lát, giọng ông trầm xuống:

“Phượng quan hà bội, mười dặm hồng trang, tuyệt không để họ khinh ngươi.”

Chúc Thanh Hoan dập đầu thật mạnh:

“Tạ ơn thánh ân.”

Khi trở về phủ Tướng quân với thánh chỉ trong tay, trời đã sẫm tối.

Đèn trong phủ sáng rực, mà chẳng soi nổi lạnh lẽo trong đáy mắt nàng.

“Tỷ tỷ cầm gì đó?”, Chúc Minh Nguyệt từ sau cột trụ bước ra, ánh mắt tò mò.

Chưa kịp đáp, nàng đã vươn tay giật lấy.

“Trả đây!”, Chúc Thanh Hoan giằng lại,

Chúc Minh Nguyệt lảo đảo ngã về sau,

một bóng người khoác áo huyền sắc thoáng qua như gió, đỡ nàng ta vào lòng.

Tiêu Vân Lam.

“Tiêu Vân Lam ngươi là ám vệ của ta,”, Chúc Thanh Hoan cười lạnh, giọng như băng,

“Ta bị thổ phỉ bắt đi ba ngày ngươi không thấy bóng, nàng chỉ lảo đảo một bước, ngươi liền kịp thời xuất hiện, là vì sao?”

Tiêu Vân Lam bình thản như không:

“Ba ngày qua thuộc hạ bị thương, nên không thể hộ tống Đại tiểu thư. Đợi đưa Nhị tiểu thư hồi phủ, thuộc hạ sẽ đến tạ tội.”

Dứt lời, hắn ôm ngang Chúc Minh Nguyệt, quay lưng rời đi,

không lưu lại dù chỉ một ánh mắt.

Chúc Thanh Hoan nhìn bóng lưng họ, bỗng bật cười.

Nụ cười rất khẽ, nhưng tựa như rỉ máu từ tận đáy lòng, đầy châm biếm và bi thương.

Trở về phòng, nàng run rẩy cởi bỏ y phục loang máu.

Trong đồng gương đồng, thân thể nàng chi chít vết thương,

những vết bầm tím, vết rạch đã đóng vảy,

và dấu dây thừng hằn đỏ quanh cổ tay.

Nàng cắn môi, từng chút bôi thuốc lên vết thương,

mỗi lần chạm vào là một lần hít mạnh vì đau.

Xong xuôi, nàng lặng lẽ thu dọn hành lý.

Từ đáy rương, nàng lấy ra hộp gỗ đàn hương,

bên trong là trâm ngọc trắng hắn từng tặng,

mảnh giấy hắn viết cho nàng,

sợi dây đỏ hắn buộc nơi cổ tay nàng…

Từng món, từng món, nàng ném vào lò lửa.

Ngọn lửa bốc lên, nuốt trọn quá khứ,

và cũng thiêu rụi cả trái tim si mê của nàng.

Không biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

Vừa mở hé, đau nhói nơi gáy khiến nàng tối sầm trước mắt.

Khi tỉnh lại, Chúc Thanh Hoan thấy mình bị ngâm trong hồ băng,

nước lạnh đã dâng đến ngực.

Cái lạnh thấu xương, như ngàn mũi kim đâm vào tủy.

Từ trên bờ, tiếng nói của thị vệ mơ hồ truyền đến:

“Thái tử điện hạ thật là si mê Nhị tiểu thư.”

“Phải đấy, chỉ vì Đại tiểu thư làm Nhị tiểu thư trật chân, mà bảo chúng ta bắt nàng ngâm trong hồ băng suốt một ngày một đêm.”

“Suỵt! Nhỏ giọng thôi, kẻo nàng nghe thấy…”

Chúc Thanh Hoan như sét đánh ngang tai,

toàn thân cứng đờ giữa làn nước lạnh buốt.

Xem đi, đó chính là người đàn ông mà nàng đã yêu suốt bao năm qua.

Vì Chúc Minh Nguyệt, hắn có thể ném nàng vào hang ổ thổ phỉ, cũng có thể đẩy nàng xuống hồ băng!

Chúc Thanh Hoan trong hồ băng gắng gượng suốt một ngày một đêm, đến khi toàn thân đông cứng, tê liệt không còn tri giác, mới bị ám vệ kéo lên bờ.

Nàng lê tấm thân nặng nề, loạng choạng bước về phủ, mỗi một bước đều như giẫm trên lưỡi dao.

Vừa đặt chân qua cổng, Chúc Minh Nguyệt đã chạy đến, trong tay ôm một chiếc hồ cừu tuyết trắng, ánh mắt mang vẻ quan tâm giả tạo:

“Tỷ tỷ sao lại khiến mình ra nông nỗi này? Mau khoác vào đi, kẻo cảm lạnh.”

Chúc Thanh Hoan lạnh đến không nói nổi lời nào, chỉ mặc kệ nàng ta choàng áo lên vai mình.

Nhưng ngay giây tiếp theo,

Cơn đau nhói như dao cắt ập đến!

Trong lớp áo kia ẩn giấu vô số kim châm nhỏ, đâm thẳng vào những vết thương chưa lành, máu lập tức thấm đỏ y phục.

“A!”, nàng đau đớn hất mạnh Chúc Minh Nguyệt ra, ném phắt tấm áo xuống đất:

“Cút đi!”

Con chó trắng nàng nuôi từ nhỏ, Tuyết Đoàn, ngửi thấy mùi máu trên người chủ, lập tức lao ra, chắn trước mặt nàng, nhe răng gầm gừ về phía Chúc Minh Nguyệt.

Chúc Minh Nguyệt hoảng sợ lùi lại hai bước, nước mắt lập tức tràn mi:

“Tỷ tỷ, muội chỉ muốn tốt cho tỷ, sao tỷ lại thả chó ra dọa muội…”

Lời còn chưa dứt, Tiêu Vân Lam đã phi thân tới, một tay kéo nàng ta ra sau lưng, đôi mắt lạnh lẽo quét về phía Chúc Thanh Hoan:

“Đại tiểu thư, người đang làm gì vậy?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)