Chương 1 - Người Bạn Từng Mất

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

1

Tôi nhìn thấy người bạn trai đã mất ba năm trước.

Anh mặc vest chỉn chu, khí chất phi phàm, từng cử chỉ, từng ánh mắt tôi đều quen thuộc đến nỗi khắc sâu trong tim.

Anh cúi đầu nói chuyện cùng cô gái bên cạnh, khóe mắt đong đầy ý cười, giọng điệu dịu dàng như nước.

Chỉ riêng khi nhìn về phía tôi, đôi mắt anh lại lạnh lẽo như một hồ nước chết, tĩnh mịch vô cùng.

Tôi và Thẩm Hành là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã được hai nhà đính ước.

Lúc còn bé, ngày nào anh cũng nắm tay tôi khoe khắp khu tập thể:

“Đây là vợ tương lai của tôi.”

Người lớn đều cười anh chẳng biết xấu hổ.

Anh từ nhỏ đã dính tôi như sam, thậm chí ngủ cũng không chịu về nhà mình.

“Nếu nhân lúc anh ngủ say mà lén bế anh về nhà, sáng hôm sau anh nhất định sẽ khóc lóc chạy sang tìm tôi.”

Hồi mẫu giáo, chỉ vì không học cùng lớp, anh đã ôm chặt lấy tay tôi khóc gần hai tiếng đồng hồ.

Ngày xưa tôi còn tò mò mở to mắt anh ra xem, không hiểu sao trong đôi mắt nhỏ bé ấy lại có nhiều nước mắt đến thế.

Sự bám dính của anh kéo dài mãi đến cấp hai mới đỡ đi đôi chút, nhưng bạn bè xung quanh đều biết — anh có một cô bạn thanh mai.

Tên tôi là Lâm Tri.

Chúng tôi chính thức ở bên nhau vào đêm tốt nghiệp cấp ba.

Ngọn gió đêm mát lành thổi qua bóng cây in loang lổ trên mặt đất, xen lẫn bóng hình hai đứa.

Trên trời pháo hoa nở rộ, ánh sáng phản chiếu lên gương mặt như ngọc của anh.

Thẩm Hành cúi đầu, trong mắt làn sóng lấp lánh như nước xuân thấp thoáng bóng dáng tôi.

“Muốn thử ở bên nhau không?” Giọng anh khàn khàn, mang theo vài phần quyến rũ khiến người ta tim loạn nhịp.

Tôi quên mất mình đã trả lời thế nào.

Chỉ nhớ đêm hôm ấy pháo hoa rất đẹp, đôi môi anh mềm mại như mây.

Sau đó, Thẩm Hành thi đậu vào Đại học Cảnh sát ở thủ đô.

Anh rất xuất sắc, liên tiếp tỏa sáng trong nhiều cuộc thi, thậm chí còn được thầy khen là sinh viên có tiềm năng nhất.

Còn tôi, thi trượt, đành chọn con đường ôn lại.

Một năm xa cách ấy, chỉ cần rảnh, anh sẽ bắt chuyến xe đêm để đến gặp tôi.

Tôi nghĩ chỉ cần chịu đựng qua một năm này, mọi thứ sẽ ổn thôi.

Cho đến ngày nhận giấy báo trúng tuyển, tôi vui mừng mang theo hành lý đến tìm anh ở thủ đô.

Nhưng đón chờ tôi lại là thi thể cháy đen của anh.

Tôi nhìn người trước mặt, cả người lạnh lẽo, đầu óc như bị kẹt lại, quay rất chậm, xung quanh ồn ào ầm ĩ đều biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập như trống giục.

Anh cụp mắt nhìn cô gái bên cạnh, trong ánh mắt là sự dịu dàng mà tôi vô cùng quen thuộc.

Không biết cô ấy nói gì, khóe môi anh khẽ cong, nụ cười bất đắc dĩ xen lẫn cưng chiều hiện lên gương mặt.

Có lẽ ánh mắt tôi quá mức mãnh liệt, anh bỗng ngẩng đầu nhìn lại, mày hơi nhíu, trong đôi mắt trong lạnh lóe lên sự xa cách, xa lạ đến mức không giống giả vờ.

Nhìn rõ toàn bộ gương mặt anh, tôi âm thầm thở phào, nhưng trái tim lại như rơi vào vực sâu không trọng lượng.

Anh không phải Thẩm Hành, chỉ là có gương mặt giống thôi.

Sao có thể là anh ấy được chứ.

Cho rằng trong đầu mình thoáng qua suy nghĩ hoang đường ấy, tôi thấy thật buồn cười.

Thẩm Hành đã chết từ lâu rồi.

Tôi tận mắt nhìn thấy anh được chôn xuống đất.

Cô gái kia cũng chú ý đến tôi, bước lại hỏi:

“Xin hỏi chị cũng ở tòa nhà này sao?”

Tôi gật đầu, cố gắng buộc bản thân đừng nhìn vào gương mặt anh, nhưng khóe mắt vẫn lén liếc mãi.

Đến gần nhìn kỹ hơn, lại càng thấy không giống.

Sống mũi anh cao hơn Thẩm Hành, ngũ quan sắc nét hơn, chỉ đôi mắt là có chút giống.

Mỗi lần Thẩm Hành nhìn tôi, trong mắt luôn ngập tràn sóng nước dịu dàng, còn anh ta chỉ có sự xa lạ.

“Tôi ở phòng 3410, còn chị?” – cô gái hồ hởi hỏi, giọng trong trẻo ngọt ngào, khiến người ta vô cớ sinh thiện cảm.

Tôi liếc số phòng của mình, giọng hơi nâng lên:

“Tôi cũng vậy.”

“Tôi tên là Giang Nhuận, tân sinh viên khoa Luật. Xin hỏi chị tên gì vậy~”

Có lẽ vì là bạn cùng ký túc, giọng nói cô ấy mang theo chút thân mật, cuối câu còn vương âm điệu đáng yêu.

“Tôi là Lâm Tri, chữ Tri trong ‘tri hành hợp nhất’, là tân sinh viên ngành Pháp y.”

Trong mắt Giang Nhuận thoáng qua nét kinh ngạc, khẽ lẩm bẩm một câu, tôi không nghe rõ, hình như là:

“Ồ, thì ra là chị à.”

Tôi nghĩ chắc mình nghe nhầm thôi.

Bởi tôi và cô ấy hoàn toàn không quen biết.

Cô ấy bỗng ghé sát nhìn tờ thông tin trong tay tôi, ngạc nhiên thì thầm:

“Chị lớn hơn tôi hai tuổi à?!”

Tôi không thoải mái, khẽ lùi về sau, giải thích:

“Tôi ôn lại một năm, rồi nghỉ học một năm.”

Người đàn ông bên cạnh cô ấy thấy hành động nhỏ của tôi, liền gõ nhẹ lên đầu cô, giọng trách yêu:

“Em như vậy là không lễ phép.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)