Chương 7 - Người Anh Trai Trên Mạng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

Ngày nào cũng lái xe đưa đón, còn siêng chạy đi bệnh viện, ra sức lấy lòng mẹ tôi.

Đến mức chú Lý còn kinh ngạc cảm thán:

“Thằng nhóc này, chỉ để tôi chấp nhận nó là gay, mà ngoan đến thế ư?”

Tôi: …

Nhưng tốt nghiệp cận kề, tôi cũng chẳng có thời gian bận tâm đến anh ta. Chỉ riêng luận văn tốt nghiệp đã đủ khiến tôi quay cuồng.

Ngày bảo vệ xong, Tịch Văn Lạc đến chúc mừng tôi:

“Đi, ăn mừng với anh, đi ăn xiên nướng!”

Anh hiếm khi rảnh rỗi, tôi khó mà từ chối.

Vừa bước ra khỏi cổng trường thì gặp Lý Cận Dự.

Anh ta vừa thấy Tịch Văn Lạc đã xù lông lao tới:

“Định bỏ rơi tôi, chạy theo trai lạ đi đâu hả?”

“Chú ý lời lẽ!”

Tôi khó xử giải thích:

“Bọn tôi định đi ăn xiên nướng thôi.”

Lý Cận Dự trừng mắt nhìn anh:

“Tôi cũng đi. Hai người đàn ông đàn bà đơn độc đi với nhau không an toàn.”

________________

Quán vỉa hè khói bốc nghi ngút, người đi kẻ lại tấp nập.

Lý Cận Dự kén ăn, bình thường vốn không chịu đụng mấy đồ dầu mỡ nồng nặc thế này.

Tịch Văn Lạc mỉm cười:

“Nếu thiếu gia thấy không hợp thì có thể về trước, tôi sẽ đưa Hồi Khuynh về an toàn.”

“Định gạt đàn anh đi phải không?”

Lý Cận Dự khoanh tay, tựa vào ghế nhựa, lạnh lùng châm chọc:

“Thế nào, ăn xong xiên nướng còn định ăn thêm cái khác?”

Tôi lập tức hiểu ý, đá mạnh một cái vào chân anh ta dưới gầm bàn.

Anh ta bật cười, rồi quay sang hỏi tôi:

“Muốn gì nữa, để tôi đi lấy.”

Tôi thuận miệng gọi:

“Hai xiên cánh gà, ba xiên thịt bò, thêm chậu tôm hùm đất.”

“Ăn khỏe thật.”

Anh ta nhướn mày:

“Đợi đấy!”

Nói xong đứng dậy đi đặt đồ.

________________

“Quả bom” vừa rời đi, chúng tôi lập tức gặp rắc rối.

Một gã béo say rượu lảo đảo, không nhìn rõ đường, va mạnh vào ghế tôi làm thức ăn trong tay rơi hết xuống đất.

“Này, đụng vào tao làm gì hả!”

Hắn ta còn giở trò côn đồ, giận dữ đá thẳng vào ghế tôi.

Tôi bất lực giải thích:

“Tôi đâu có đụng vào anh.”

“Hà, là nữ sinh gần đây à?”

Ánh mắt gã dâm dê quét từ đầu đến chân tôi, rồi nhe răng cười:

“Xinh phết đấy. Uống với anh một chai, mọi chuyện bỏ qua coi như kết bạn!”

Nói rồi, bàn tay dơ bẩn vươn tới mặt tôi.

“Tôi đền đồ cho anh.”

Tịch Văn Lạc lạnh mặt đứng dậy, kéo tôi ra sau lưng, rút ví ném ra:

“Anh cần bao nhiêu cứ lấy, đừng quấy rối bạn tôi.”

Nhưng kẻ say nào chịu nghe lý.

Gã béo vỗp tiền vào mặt Tịch Văn Lạc:

“Ông đây mời nó uống rượu, thì sao nào!”

Rồi thô bạo kéo tôi vào lòng.

Mùi dầu mỡ lẫn mùi rượu xộc thẳng mũi, khiến tôi buồn nôn suýt ọe ra.

“Buông ra!”

Tôi ra sức vùng vẫy.

Tịch Văn Lạc tức giận lao lên, lại bị gã đấm thẳng vào mặt, ngã bật ra sau, đầu đập vào cạnh bàn.

Máu lập tức túa ra, đỏ cả khuôn mặt.

Anh loạng choạng chống tay định đứng lên.

Nhưng chân bàn gãy, chẳng những không đỡ nổi, còn khiến thức ăn thừa trên bàn đổ ụp xuống người anh.

“Có ai gọi cảnh sát giúp với!”

Tôi gào lên.

Quanh đó, thực khách đều sợ liên lụy, né tránh xa. Vài kẻ còn thản nhiên giơ điện thoại quay phim.

Gã béo cười nhạo:

“Haha, với cái bộ dạng này mà cũng đòi anh hùng cứu mỹ nhân?”

Quá đáng hết sức!

Tôi cúi đầu, hung hăng cắn vào tay hắn.

Gã đau điếng, gào lên, giơ nắm đấm định đập xuống mặt tôi.

Tôi sợ hãi nhắm chặt mắt.

Nhưng cơn đau không rơi xuống.

“Bốp!”

Bên tai vang lên tiếng thủy tinh vỡ vụn, cùng với tiếng hét thảm của gã béo.

Tôi hoảng hốt mở mắt — trên đất là máu tươi hòa cùng mảnh vỡ chai bia tung tóe khắp nơi.

“Đồ heo!”

Lý Cận Dự lạnh lùng nhìn gã béo, ánh mắt như dao:

“Tao sẽ uống với mày.”

Trong giới bạn bè của Lý Cận Dự, thiếu gì công tử quyền thế từng gây chuyện.

Nhưng… tôi chưa bao giờ thấy anh ta như vậy.

Anh bình thản dùng ghế đập vỡ miệng chai bia, mặc kệ những mảnh thủy tinh sắc nhọn, rồi trực tiếp nhét vào miệng gã béo.

“Uống nhiều vào, hôm nay rượu cả quán bố mày bao hết!”

“Há miệng ra!”

Anh cau mày vỗ vỗ vào mặt đối phương, cánh tay rắn chắc nổi gân xanh chằng chịt.

Gã béo đau đớn rên rỉ, khóc nấc, khóe miệng trào ra thứ rượu đỏ ngầu.

Hắn cố vùng vẫy, Lý Cận Dự lại thụi cho một cú:

“Đừng khách sáo, rượu nhiều lắm.”

“Lý Cận Dự, dừng lại đi!”

Tôi lao tới kéo anh ra, thật sự lỡ gây chết người thì chẳng phải chuyện đùa.

Đáng sợ hơn, gã béo này không đi một mình, đồng bọn của hắn nghe tin liền chửi ầm ỹ kéo đến.

“Này, thằng mắt to mắt nhỏ!”

Lý Cận Dự gọi với về phía Tịch Văn Lạc, người đang bê bết máu, ngơ ngác giơ tay.

Anh khẽ tặc lưỡi, quay sang tôi:

“Em đưa hắn đi trước đi, để hắn chảy máu thêm thì nằm lại đây mất.”

Đồng bọn của gã béo gầm lên:

“Đừng hòng chạy!”

Lý Cận Dự ngẩng cằm:

“Nghe lời đi, mau đưa cái cục nợ này rời khỏi đây, hắn còn phải cứu người nữa.”

Xung quanh, người ta lạnh nhạt đứng nhìn.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)