Chương 6 - Người Anh Trai Trên Mạng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

6

Tịch Văn Lạc mỉm cười:

“Đời còn dài, chuyện gì rồi cũng có thể thay đổi.”

Nắm tay Lý Cận Dự siết chặt, kêu răng rắc.

Sợ Tịch Văn Lạc bị đánh, tôi vội đẩy anh vào xe.

Anh cũng không quên cố tình khiêu khích, trước khi đi còn liếc mắt nhìn Lý Cận Dự đầy thách thức.

“Hồi Khuynh, hẹn gặp em ở bệnh viện lần sau.”

Chọc cho Lý Cận Dự tức đến bốc khói.

“Hắn vừa liếc xéo anh đúng không?!”

Tôi mặc kệ, mở cửa bước vào nhà.

Anh ta lẽo đẽo theo sau, giọng uất ức:

“Anh chờ hai tiếng rồi, ướt hết cả người đây này.”

“Hắt xì!”

“Bảo Bối, anh thấy choáng, hình như sốt rồi, không tin em sờ thử.”

Lý Cận Dự túm tay tôi, ép đặt lên cơ bụng mình:

“Có nóng không?”

Áo ướt sũng dán chặt, nhiệt độ cơ thể và độ rắn chắc của cơ bắp lộ rõ mồn một.

Tôi bỗng khô cổ họng, cố gắng bấu víu chút lý trí giật tay về:

“Ai sốt mà đi kiểm tra chỗ đó, bớt giở trò đi!”

Lý Cận Dự cười đắc ý, giơ tay chống tường, vây tôi trong vòng tay.

Trán anh ta dán sát vào trán tôi, giọng khàn khàn nũng nịu:

“Vậy thì kiểm tra xem… trán anh có nóng không?”

Khoảng cách quá gần, từng hơi thở đều quấn quýt.

Tim đập loạn, tiếng ù ù trong tai càng rối loạn, gương mặt Lý Cận Dự mỗi lúc một kề sát.

Tôi giật mình, vội đẩy anh ta ra.

“Lý Cận Dự, anh quên trước kia anh ghét tôi đến thế nào rồi sao?”

“Hơn nữa, bây giờ chúng ta là anh em, mong anh tự biết giữ phận.”

“Đừng ép tôi tát anh.”

Không ngờ, những lời từng là “vũ khí” của anh ta giờ lại bắn ngược trở về.

Anh ta cúi đầu hối hận:

“Nếu vậy có thể khiến em nguôi giận…”

Rồi dứt khoát quỳ xuống trước mặt tôi.

Tôi sững sờ, đến khi thấy anh ta quỳ đến gần, định lùi lại thì eo đã bị vòng tay anh siết chặt.

Ngẩng đầu, đôi mắt đẫm nước, anh ta nhìn tôi:

“Em tát anh đi.”

Tôi từng tưởng tượng ra đủ kiểu phản ứng của Lý Cận Dự nếu anh ta phát hiện tôi chính là người yêu trên mạng của mình.

Có thể là bị đánh, bị chế giễu, hoặc tệ hơn là anh ta sẽ khiến hai mẹ con tôi không còn chỗ dung thân ở Kinh thị.

Nhưng tôi không ngờ… lại thành ra thế này!

Dù trong lòng có oán hận, giờ tôi cũng chẳng dám tát anh ta, sợ anh ta lại… liếm tay tôi.

Tôi quá hiểu tính cách của Lý Cận Dự, sợ dây dưa mãi rồi sớm muộn gì cũng bị chú Lý phát hiện.

Vì vậy tôi dối trá nói:

“Sau khi phát hiện anh là người yêu mạng của tôi, tôi thật sự thất vọng.

Bây giờ, tôi đã buông bỏ, và cũng thích một người khác rồi.”

Lý Cận Dự sững lại:

“Là cái thằng bác sĩ mắt to mắt nhỏ kia?”

Còn công kích cá nhân nữa chứ!

Nhưng đã diễn đến nước này, tôi không thể bỏ dở giữa chừng. Tôi gật đầu thừa nhận:

“… Ừ, tôi thích con trai có mắt to mắt nhỏ.”

Cánh tay đang ôm eo tôi buông lỏng.

Lý Cận Dự cười khổ:

“Thì ra ngay cả Tiểu Viên Viên của Cô Đảo… cũng có ngày rời bỏ anh.”

Ngực tôi nhói lên.

Tôi không thể phủ nhận bản thân có tình cảm với anh ta, đặc biệt là với nhà văn Cô Đảo.

Những năm còn đi học, vừa học vừa làm thêm đã chiếm trọn cuộc sống thường nhật của tôi.

Trong những ngày căng thẳng và mệt mỏi đó, thú vui duy nhất của tôi là tranh thủ chút thời gian trước khi ngủ để đọc tiểu thuyết.

Sách của Lý Cận Dự, chính là nguồn dinh dưỡng tinh thần lúc ấy.

Thế giới anh ta tạo dựng, hoặc là kịch tính ly kỳ, hoặc là ấm áp dịu dàng, giúp tôi tạm thoát khỏi hiện thực ngột ngạt.

Tôi là một trong những độc giả đầu tiên của anh ta.

Sau này, thị trường thay đổi, anh ta không chịu chạy theo thị hiếu, kiên quyết giữ vững phong cách riêng, vì vậy mất đi rất nhiều độc giả.

Chỉ có tôi, luôn âm thầm ở lại, ủng hộ và động viên anh ta.

Bắt đầu yêu đương trên mạng với anh, tôi từng nhiều lần tưởng tượng về diện mạo ngoài đời.

Nhưng với tôi, dù anh cao thấp, béo gầy, đẹp hay xấu, tôi đều chấp nhận được.

Lý Cận Dự cũng không ít lần đề nghị gặp mặt.

Khi đó, tôi cúi đầu nhìn đôi giày vải rách ở chân mình, tự ti đến mức chẳng dám đồng ý.

Đợi đến lúc tôi muốn gặp, ông trời lại cố tình trêu ngươi —

Anh ta lại chính là người anh kế độc miệng, chán ghét tôi trong gia đình tái hôn!

Cho dù bây giờ bí mật đã vỡ lở, anh ta không vì thế mà nổi điên “xử” tôi, thì đã sao?

Không chung huyết thống, nhưng theo pháp luật, vẫn là loạn luân.

Tôi không muốn phá hỏng tình yêu muộn màng của mẹ trong những ngày cuối đời, cũng không muốn đánh mất sự ấm áp gia đình hiếm hoi vừa có được.

Nhưng Lý Cận Dự thì là kẻ dám làm liều.

Anh ta từng muốn kéo bố mình đi ngay tới cục dân chính ly hôn với mẹ tôi, nếu không bị tôi cản lại.

Để hàn gắn quan hệ, Lý Cận Dự thay đổi triệt để.

Mỗi ngày đều dậy sớm làm bữa sáng cho tôi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)