Chương 6 - Người Anh Đào Hoa Và Cô Em Gái Tò Mò
Lần chia tay cuối là do mâu thuẫn tích tụ nhiều năm bùng nổ.
Anh tôi quá được lòng con gái, bản chất là “máy lạnh trung tâm” – nhiệt tình với mọi người, không biết giữ khoảng cách.
Tô Vũ thì mất hết hy vọng, còn anh tôi thì không chịu nổi tính chiếm hữu điên cuồng của cô ấy.
“Anh chỉ xã giao bình thường, đâu có làm gì quá đáng.”
“Cô ấy bắt anh cắt đứt liên lạc với tất cả phụ nữ, mỗi ngày đều phải báo cáo đang làm gì.”
“Thậm chí lén xóa hết số của con gái trong danh bạ anh.”
“Cô ấy luôn nói không có cảm giác an toàn, mặc cảm, sợ anh sẽ thích người đẹp hơn cô.”
Sau đó, Tô Vũ đính hôn với Phong Lễ. Hôn nhân thương mại.
Cho đến một năm trước, anh và Tô Vũ lại tái hợp.
“Chuyện anh từng yêu Tô Vũ, Phong Lễ biết cả.” “Anh ấy không hề thích cô ấy.” “Với anh ấy, Tô Vũ chỉ là một phần trong lợi ích thương mại.”
Tôi cũng phần nào hiểu ra. Anh tôi và Tô Vũ yêu nhau sâu đậm nhưng cực kỳ xung khắc. Nên mới chia chia hợp hợp suốt nhiều năm.
Nhưng mà…
Nếu cô ấy đã đính hôn với Phong Lễ, thì không nên quay lại với anh tôi nữa.
“Nếu cô ấy muốn ở bên anh thì phải hủy hôn đã chứ.” “Cách các người làm bây giờ là phản bội Phong Lễ.”
Ánh mắt anh dừng lại trên bức ảnh tốt nghiệp đặt trên giá sách, nhẹ giọng:
“Cô ấy đâu có quyền lựa chọn.”
Tô Vũ là con gái lớn nhà họ Tô, dưới cô còn một em trai – con của mẹ kế. Chắc chắn cô ấy cũng chẳng sung sướng gì.
Tôi vội vàng nói: “Vậy anh giúp cô ấy đi!”
Anh tôi đáp: “Cô ấy nợ Phong Lễ một ân tình rất lớn. Muốn hủy hôn, chỉ có Phong Lễ mới có tư cách nói ra.”
Phía dưới tấm ảnh tốt nghiệp đó là vài ngăn tủ.
Bên trong toàn là thư tình và quà cáp anh tôi nhận hồi đi học.
Hồi nhỏ, tôi thường trốn vào phòng anh, lén mở ra xem thư tình người ta gửi cho anh.
Say mê vô cùng.
Có lần bị anh bắt quả tang, anh liền khóa tủ lại.
Anh mắng yêu: “Nhóc con, cấm không được xem.”
Lúc ấy, tôi tò mò hỏi anh: “Nhiều thư tình thế, anh thích chị nào nhất?”
Anh đứng dưới ánh nắng, ánh mắt rạng rỡ, cười nhẹ:
“Anh thích… ‘Ẩm hồ thượng sơ tình hậu vũ.’”
Lúc đó tôi chẳng hiểu gì.
Mãi đến hôm nay mới ngộ ra.
Nắng đẹp chiếu mặt hồ long lanh, mưa rơi mờ ảo lại nên cảnh lạ. Ví Tây Hồ với mỹ nhân Tô, trang điểm đậm hay nhạt đều xinh đẹp.
Anh đang nói… là Tô Vũ.
Tôi thu lại ánh mắt từ kệ sách, quay sang hỏi:
“Anh thật sự muốn cưới cô ấy à?”
Anh trai tôi cụp mắt xuống. Không trả lời.
15
Cái sự im lặng ấy, tôi cũng thấy ở Tô Vũ.
Làm việc được một tháng. Bộ phận tổ chức tiệc liên hoan.
Tôi uống hơi nhiều. Gan bắt đầu lớn hơn.
Tô Vũ mỉm cười nói với tôi: “Tôi rất ngưỡng mộ em. Em có một gia đình tốt, có một người anh rất tuyệt.”
“Hồi còn đi học, anh em thường xuyên nhắc đến em trước mặt tôi, nói em xinh đẹp, dễ thương, học giỏi, kể nhiều chuyện thú vị giữa hai anh em.”
“Đi chơi, nếu thấy thứ gì đẹp, anh ấy sẽ mua về tặng em.”
“Anh ấy thật sự đối xử với em rất tốt.”
Tôi thành thật đáp: “Em biết chuyện giữa chị và anh em.”
Tô Vũ uống không ít, nhưng không đỏ mặt. Chỉ có ánh mắt trở nên mờ ảo như phủ sương. Tăng thêm vài phần quyến rũ tự nhiên.
Nghe tôi nói vậy, ánh mắt cô ấy lập tức tỉnh táo hơn.
Cô ấy cười, nhưng mang theo chút tự giễu: “Em có phải đang nghĩ chị là loại con gái lăng nhăng…”
“Không phải!” Tôi ngắt lời cô ngay lập tức. Tôi chưa bao giờ nghĩ vậy cả.
Tôi nhỏ giọng hỏi cô: “Chị muốn lấy anh em làm chồng không?”
Tô Vũ sững lại. Im lặng hồi lâu.
Ánh mắt cô ấy thoáng nét buồn. Giọng nói nhỏ nhẹ đến mức gió thổi qua cũng tan biến mất: “Chúng tôi… không thể kết hôn.”
Sao lại không thể?
Rõ ràng là hai người yêu nhau mà.
Là vì cái hôn ước chỉ có Phong Lễ mới có quyền huỷ bỏ đó sao?
Vậy thì để tôi thử cố gắng một chút. Tiến hành “công lược” Phong Lễ. Để anh ấy chủ động huỷ hôn.
Tôi công lược thành công. Anh tôi và Tô Vũ trở thành người yêu danh chính ngôn thuận. Mọi chuyện đều tốt đẹp.
Chỉ là… tôi nên bắt đầu từ đâu để công lược Phong Lễ?
Tôi căn bản không gặp được anh ta. Chỉ có thể mỗi ngày nhắn tin qua điện thoại.
Ban đầu, tôi rất tích cực. Tìm đủ mọi cách trên mạng. Hỏi ý kiến bạn bè dày dạn kinh nghiệm tình trường.
Thậm chí còn lén lút hỏi anh tôi: “Con gái theo đuổi con trai thì nên làm gì để khiến họ cảm động?”
“Em thích ai?”
Anh tôi đang ngồi trên sofa bắt đầu dò xét tôi. Tôi bình tĩnh phủ nhận: “Không phải em! Em hỏi thay bạn.”
“Có bạn là tự hỏi.” Anh tôi nheo mắt, ánh nhìn đầy nghi ngờ.
“Em định cưa cẩm ai?” “Là thằng nào, cho anh xem thử.”
Tôi tiếp tục chối: “Thật sự không phải em. Em không cần theo đuổi ai hết.”
Anh tôi nhìn tôi chăm chú một lúc.
“Ừ thì, em đúng là kiểu không cần theo đuổi ai.”
Không dám hỏi tiếp nữa. Tôi đành im lặng.
Anh tôi không nghi ngờ gì thêm, trả lời tôi: “Nếu thích thì cứ nói thẳng. Không thích thì có theo đuổi thế nào cũng vô ích.”
Câu này nghe như nói cho có.
Phong Lễ đối với tôi rất lạnh nhạt. Không hẳn là lạnh lùng, nhưng gần như chẳng phản hồi gì.