Chương 2 - Người Âm Kết Duyên

Mắt chú Mười mãi chẳng thể nhắm. Cứ mở trân trân mặc dù thím Mười và bà nội thay phiên nhau vuốt, song hai mắt chú ấy vẫn mở thao láo.

Mẹ thím Mười sấn tới, kéo thím Mười ra và bảo:

“ Này! Hay là tại nó chết đột ngột chưa kịp trăng trối gì cho vợ con nên mãi mà mắt vẫn không chịu nhắm?”

Thím Mười chẹp lưỡi, đáp:

“ U bị làm sao thế? Nhà con khi còn sống có cái đếch gì quý báu đâu mà trăn với chả trối.”

“ Thế bây giờ chị tính sao? Sắp tới giờ nhập quan rồi mà mắt nó cứ mở thế kia.”

Thím Mười kéo u mình ra ngoài hiên, thì thầm:” Thế ông thầy con nhờ u mời đến, ông ấy đã tới chưa?”

Bà Phấn chẹp lưỡi:

“ Ờ, chắc thầy sắp sang rồi đấy!”

Lời bà Phấn vừa dứt, tiếng xe đạp lạch cạch từ ngoài cổng dội đến làm hai mẹ con thím Mười chú ý đến. Cả hai nhìn ra ngoài cổng vội reo len:

“ Kìa, ông ấy đến rồi kia.”“ Ơ kìa, tôi mong thầy đến còn hơn mong u đi chợ về.”“ Mời thầy vào nhà!”

Ông thầy vừa bước vào trong nhà, khi nhìn thấy xác chú Mười nằm co quắp đã thở dài lắc đầu.

Bà Phấn bước đến bên cạnh ông thầy, hỏi nhỏ:

“ Thầy xem, con rể tôi nó mãi chẳng chịu nhắm mắt, có khi nào nó còn điều gì muốn nói không hả thầy.”

Không thầy không nói gì, chỉ thấy ông ấy châm ba cây hương đốt lên, đi xung quanh xác chú Mười lẩm nhẩm gì đó trong miệng, rồi khựng chân, nhìn Tường Vân ngoắc lại và bảo:

“ Cháu lại đây ta bảo.”

Tường Vân nhích lên được hai bước, ánh mắt sợ hãi len lén nhìn thím Mười, hành động và ánh mắt ấy không qua khỏi cặp mắt cú vọ của thím Mười. Chỉ đến khi nghe thím Mười quát, Tường Vân mới dám bước đi tiếp.

“ Thầy bảo mày tới thì tới nhanh đi. Làm gì chậm chạp như rùa bò thế hử?”

Ông thầy mỉm cười, vẫy Tường Vân lại và nói:

“ Đừng sợ. Khi còn gsống người chú ấy thương nhất là cháu, nên khi về với tổ tiên, người chú ấy muốn vuốt mắt cho mình cũng là cháu.”

Tường Vân bật khóc nức nở, nhiều lần thím Mười muốn lao đến nắm kéo con bé nhéo cho nó mấy cái nhưng bị bà Phấn ngăn cản.

“ Thôi con à! Làm gì cũng một vừa hai phải thôi chứ con. Ở đây còn biết bao nhiêu người, bay làm vậy khác gì vạch áo cho người xem lưng. Rồi thiên hạ họ đồn bay ngược đãi hai chị em nó.”

Thím Mười toan nói gì đó nhưng lại thôi.

Tiếng bà Doãn khóc thút thít bên cạnh xác con trai khiến thím Mười càng thêm bực tức. Bởi lẽ cả nhà có mình chú Mười là lao động chính đi kiếm tiền về nuôi vợ con, thì hôm nay chú lại đột ngột ra đi. Việc chú Mười ra đi cũng có nghĩa ngày tháng sau này mọi chuyện lớn bé, cơm ăn áo mặc trong nhà đều do một ray thím Mười quán xuyến, khó khăn lại chồng chất khó khăn. Mỗi khi nhìn thấy bà mẹ chồng gia yếu, thím Mười lại ước bà ấy chết quách đi cho rảnh nợ.

Tường Vân run rẩy đặt bàn tay nhỏ xíu lên trán chú Mười, từ từ vuốt nhẹ xuống theo lời ông thầy chỉ. Lạ thay, mắt chú Mười cuối cùng cũng chịu khép lại, miệng cũng ngậm vào y như chú ấy đang nằm ngủ.