Chương 1 - Người Âm Kết Duyên

Tiếng thím Mười quát mắng trong bếp làm Tường Vân giật mình, tay khựng con dao, rướn cổ đáp vào trong.

“ Dạ, con băm rau lợn sắp xong rồi thím ơi.”

“ Còn không nhanh tay lên, hay tối nay mày không muốn có cơm ăn đấy hử?”

“ Dạ..dạ..con xong ngay đây thím. Tại con dao hôm nay cùn quá nên băm rau hơi lâu.”

Thím Mười ngó đầu ra, quơ luôn cái ghế ném về phía Tường Vân ngồi băm rau, cũng may không trúng vào người con bé. Thím Mười quắc mắt, tay chắp bên hông, nghiến răng rít lên:

“ Á à, dạo này mày học ở đâu ra cái thói cãi lời người lớn thế hả con kia? Tao..tao..tao..”

Thím Mười nói chưa hết câu, bỗng trong nhà vang lên tiếng động loảng xoảng, nghe tựa như vừa có con mèo đuổi chuột, làm động đống bát đĩa xoong chảo.

Vài giây sau tiếng động im bặt. Cả Tường Vân và thím Mười nhìn chăm chăm vào nhà, vẻ mặt người nào người nấy ngơ ngác đến khó hiểu.

Mãi thím Mười mới nói như ra lệnh:

“ Ê con kia, mày chạy vào xem con gì phá phách trong nhà lùa nó ra ngoài cho tao, chốt cửa lại.”

Tương Vân đáp:” Dạ, thím.”

Thế nhưng, Tường Vân vừa buông nắm rau lợn đứng dậy, bất ngờ bóng dáng chú Mười ngả nghiêng xiêu vẹo trong nhà hiện ra ngay trước mắt, khiến gương mặt thơ ngây non dại của con bé bắt đầu đổi sắc sang xám ngoét, chỉ tay vào bên trong nhà, lắp bắp nói:

“ Thím..thím..ơi..chú con..chú ấy..bị làm sao vậy thím?”

Thím Mười buông rổ khoai, ngó đầu ra, bỗng hai mắt mở trừng to tròn, miệng há hốc, chân tay run rẩy nhưng vẫn chạy lên nhà ôm chồng gào thét:

“ Mình ơi mình, mình bị làm sao thế này hả mình? Ối làng nước ơi, có ai không, may sang đây cứu chồng tôi với.”

Tiếng gào thét của thím Mười lớn đến nỗi hàng xóm cũng nghe thấy, một hai người đã bắt đầu ùa chạy sang.

Tường Vân đứng chôn chân một chỗ, nhìn chú Mười nước mắt rơi lã chã. Chú Mười nằm giãy giụa dưới đất, sòi bọt mép, hai bên quầng mắt thâm đen, lòng tử trắng dã, ánh mắt chú như chất chứa rất nhiều điều muốn nói với Tường Vân trước khi đi xa, nhưng đã quá muộn.

Một lúc sau, chú Mười nằm tắt thở trong vòng tay của vợ mình. Chú cứ thế ra đi không một lời trăng trối, cũng không kịp dặn dò vợ con, càng không kịp nhìn mặt người mẹ đã hơn 80 tuổi của mình, vẫn đang lọ mọ làm ngoài vườn.

Thím Mười gào khóc trong nước mắt:

“ Mình ơi..mình à.. tỉnh dậy đi mình ơi. Cớ sao mình bỏ lại vợ góa con côi mà đi..”

Rất nhanh sau đó, tin chú Mười chết được người dân đồn đi khắp làng. Chẳng ai bảo ai, mỗi nhà một người kéo đến nhà thím Mười phụ thím ấy một tay lo tang lễ cho chú.