Chương 7 - Ngọn Gió Đêm Và Bí Mật Đằng Sau
Mặc Hàn, anh căng thẳng quá rồi đấy. – Tôi dở khóc dở cười – Em đâu có yếu ớt đến thế.
Không phải anh căng thẳng, mà là anh quá vui mừng. – Tần Mặc Hàn ngồi bên tôi, dịu dàng xoa bụng tôi – Vãn Vãn, chúng ta sắp làm bố mẹ rồi.
Nhìn ánh mắt đầy mong đợi và yêu thương của anh, lòng tôi bỗng ấm áp lạ thường.
Đây chính là cuộc sống mà tôi luôn mong muốn – cùng người mình yêu chờ đợi sự xuất hiện của một sinh mệnh mới.
Mặc Hàn. – Tôi đặt tay lên tay anh – Anh thích con trai hay con gái?
Con nào cũng được. – Anh trả lời nghiêm túc – Chỉ cần là con của chúng ta, trai hay gái anh đều yêu thương.
Em thì muốn con gái. – Tôi cười – Như vậy anh sẽ có hai người phụ nữ để yêu thương.
Vậy thì anh chính là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới rồi.
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.
Tần Mặc Hàn đi mở cửa, khi quay lại sắc mặt anh hơi lạ.
Sao vậy? – Tôi hỏi.
Là Giang Thành. – Anh nói – Cậu ấy sắp đi nước ngoài, muốn gặp em một lần.
Tôi khựng lại trong lòng. Giang Thành sắp đi rồi sao?
Mời anh ấy vào đi. – Tôi nói.
Giang Thành bước vào, trông gầy hơn trước khá nhiều, nhưng tinh thần vẫn ổn.
Vãn Vãn. – Anh nhìn tôi, trong mắt là sự luyến tiếc – Nghe nói em mang thai rồi, chúc mừng em.
Cảm ơn anh. – Tôi hơi ngại ngùng – Anh sắp ra nước ngoài à?
Ừ, sang chi nhánh bên Mỹ công tác. – Giang Thành gật đầu – Có thể vài năm mới quay lại.
Sao lại đi gấp vậy?
Giang Thành cười buồn.
Vãn Vãn, em nghĩ anh có thể ở lại, nhìn hai người hạnh phúc, mà không thấy đau lòng sao?
Tôi im lặng. Tôi hiểu cảm giác ấy của anh.
Giang Thành, xin lỗi anh.
Không cần xin lỗi. – Giang Thành lắc đầu – Vãn Vãn, anh chỉ mong em hạnh phúc, thật sự hạnh phúc. Dù người ở cạnh em không phải là anh, chỉ cần em vui, là đủ.
Tần Mặc Hàn bước lại gần, đưa tay ra trước mặt Giang Thành.
Giang Thành, cảm ơn cậu.
Giang Thành nhìn anh, do dự một chút rồi cũng đưa tay bắt lại.
Mặc Hàn, hãy đối xử tốt với cô ấy.
Tôi sẽ làm vậy.
Giang Thành nhìn tôi lần cuối, rồi quay người rời đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng anh, viền mắt đỏ hoe.
Giang Thành là người tốt, anh xứng đáng có được hạnh phúc của riêng mình.
Đừng buồn nữa. – Tần Mặc Hàn ôm tôi vào lòng – Giang Thành là người mạnh mẽ. Anh ấy rồi sẽ tìm thấy tình yêu đích thực thuộc về mình.
Em biết. – Tôi khẽ nói – Chỉ là… vẫn thấy có chút không nỡ.
“Anh hiểu.” – Tần Mặc Hàn dịu dàng nói – “Giang Thành cũng là bạn anh, anh cũng không nỡ. Nhưng đôi khi, rời đi lại là lựa chọn tốt nhất.”
Những ngày mang thai trôi qua rất nhanh. Tần Mặc Hàn chăm sóc tôi chu đáo từng chút một.
Khám thai đúng lịch, ăn uống đủ chất, nghe nhạc thai giáo – không thiếu thứ gì.
“Anh còn căng thẳng hơn cả em – người đang mang bầu đấy.” – Tôi cười trêu.
“Sao anh có thể không lo được chứ?” – Anh nghiêm túc – “Đây là đứa con đầu tiên của chúng ta, và có thể cũng là duy nhất.”
“Tại sao lại là duy nhất?”
“Vì thấy em mang thai vất vả thế này, anh không nỡ để em chịu khổ thêm lần nào nữa.”
Tôi cảm động đến đỏ cả mắt.
“Mặc Hàn, có anh bên cạnh thật tốt.”
“Có em anh mới tốt.” – Anh hôn lên trán tôi – “Vãn Vãn, gặp được em là điều may mắn nhất trong cuộc đời anh.”
Đến kỳ khám thai tháng thứ sáu, bác sĩ nói đó là một bé gái.
Tần Mặc Hàn vui như một đứa trẻ.
“Thật là con gái à? Tuyệt quá!”
“Anh vui vậy sao?” – Tôi hỏi.
“Đương nhiên rồi. Con gái giống mẹ, chắc chắn sẽ xinh đẹp và dịu dàng như em.”
“Thế anh nghĩ ra tên cho con chưa?”
“Hay là đặt tên là Tần Tiểu Vãn?” – Anh thử hỏi – “Lấy một chữ trong tên em.”
“Tần Tiểu Vãn…” – Tôi nhẩm lại – “Nghe hay đấy, cứ gọi vậy đi.”
“Tuyệt quá!” – Tần Mặc Hàn xúc động ôm chầm lấy tôi – “Tiểu Vãn, ba mẹ yêu con rất nhiều.”
Tôi vuốt nhẹ bụng, trong lòng ngập tràn mong đợi với tương lai.
Rất nhanh thôi, con gái của chúng tôi sẽ chào đời.
Tình yêu của tôi và Tần Mặc Hàn cũng vì con mà trở nên trọn vẹn hơn.
Mười tháng sau, Tần Tiểu Vãn chào đời an toàn.
Khi nghe thấy tiếng khóc đầu tiên của con bé, tôi và Tần Mặc Hàn cùng rơi nước mắt.
“Vãn Vãn, con gái của chúng ta rất khỏe mạnh.” – Tần Mặc Hàn nắm tay tôi, đôi mắt ướt nhòe – “Cảm ơn em, vì đã sinh cho anh một cô con gái đáng yêu như thế.”
“Đây là con gái của chúng ta.” – Tôi mỉm cười yếu ớt – “Mặc Hàn, cho em nhìn con một chút.”
Y tá bế Tiểu Vãn đến. Con bé mở to đôi mắt nhìn chúng tôi, khuôn mặt hồng hào như thiên thần.
“Con thật xinh.” – Tôi vuốt nhẹ má con – “Tiểu Vãn, mẹ đây.”
Tần Mặc Hàn cẩn thận chạm vào bàn tay nhỏ xíu của con.
“Tiểu Vãn, ba đây. Ba yêu con rất nhiều.”
Dường như Tiểu Vãn hiểu được gì đó, con bé cười với chúng tôi.
“Con cười kìa!” – Tần Mặc Hàn mừng rỡ – “Vãn Vãn, em nhìn xem, con bé đang cười với chúng ta!”
“Ngốc à, trẻ sơ sinh mới sinh chưa biết cười đâu, đó chỉ là phản xạ thôi.” – Tôi bật cười.
“Dù là gì đi nữa thì con cũng đang cười.” – Tần Mặc Hàn kiên định – “Con gái anh thông minh bẩm sinh mà.”
Trong thời gian ở cữ, Tần Mặc Hàn đúng nghĩa là một ông bố siêu cấp.
Cho con bú bình, thay tã, ru ngủ – việc gì anh cũng thành thạo.
“Mặc Hàn, anh còn giỏi hơn cả em – mẹ ruột của con nữa đấy.” – Tôi nhìn anh thay tã cho Tiểu Vãn một cách thuần thục, không khỏi ngạc nhiên.
“Anh học trước cả rồi.” – Anh đắc ý – “Để chăm sóc hai mẹ con em, anh đã chuẩn bị rất kỹ càng.”
“Vất vả cho anh quá.”
“Không vất vả gì hết. Đây là việc anh phải làm.” – Anh nhẹ nhàng bế Tiểu Vãn lên, đung đưa – “Với lại, anh rất thích cảm giác này. Cảm giác mình thật sự là một người cha.”
Nhìn anh và con gái gần gũi như vậy, lòng tôi ngập tràn hạnh phúc.
Đây chính là gia đình tôi mơ ước – ấm áp, yên bình và đầy tình yêu thương.
Ba tháng sau, chúng tôi tổ chức tiệc đầy tháng cho Tiểu Vãn.
Rất nhiều bạn bè đến tham dự, trong đó có cả Giang Thành bay từ nước ngoài về.
“Vãn Vãn, trông em rất khỏe mạnh đấy.” – Giang Thành nhìn tôi, ánh mắt đầy chúc phúc – “Làm mẹ cảm giác thế nào?”
“Rất kỳ diệu.” – Tôi mỉm cười – “Giang Thành, sao anh lại về?”
“Công ty có việc cần xử lý, tiện thể ghé thăm mọi người.” – Anh nhìn Tiểu Vãn – “Công chúa nhỏ thật xinh, giống em lắm.”
“Cảm ơn anh.” – Tôi có chút ngượng ngùng – “Giang Thành, ở bên kia anh sống tốt chứ?”
“Khá ổn.” – Anh cười – “Công việc bận rộn, cũng quen được vài người bạn mới.”
“Bạn mới?” – Tôi sáng mắt – “Là bạn gái à?”
Giang Thành hơi đỏ mặt.
“Tạm gọi vậy đi, vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu.”
“Thật tuyệt!” – Tôi thật lòng vui mừng – “Giang Thành, nhất định anh phải hạnh phúc nhé.”
“Anh sẽ hạnh phúc.” – Giang Thành nhìn tôi – “Vãn Vãn, thấy em hạnh phúc như vậy, anh cũng mãn nguyện rồi.”
Tần Mặc Hàn bước lại, nói với Giang Thành:
“Giang Thành, cảm ơn cậu đã đặc biệt về dự đầy tháng của Tiểu Vãn.”
“Đó là điều nên làm.” – Giang Thành đáp – “Tiểu Vãn coi như là do tôi chứng kiến từ đầu mà.”
Ba người đàn ông đứng cạnh nhau, không chút ngại ngùng hay địch ý, chỉ còn lại tình bạn chân thành.
Thời gian thật sự là liều thuốc chữa lành tốt nhất. Nó biến mọi tổn thương thành hồi ức, mọi hiểu lầm thành sự cảm thông.
Tối đến, khách khứa đã về hết. Tôi và Tần Mặc Hàn cùng dọn dẹp nhà cửa.
“Hôm nay mệt lắm không?” – Anh hỏi đầy quan tâm.
“Có một chút, nhưng rất vui.” – Tôi cười – “Mặc Hàn, cuộc sống của chúng ta thật hoàn hảo.”
“Ừ.” – Anh ôm tôi vào lòng – “Vãn Vãn, cảm ơn em vì đã cho anh một cuộc sống tuyệt vời như vậy.”
“Đó là do cả hai chúng ta cùng tạo nên mà.” – Tôi tựa đầu vào ngực anh – “Mặc Hàn, anh thấy tình yêu của chúng ta có đặc biệt không?”
“Ý em là gì?”
“Trải qua bao nhiêu sóng gió, chia ly rồi tái hợp. Vậy mà cuối cùng vẫn bên nhau.”
“Chắc là duyên phận đấy.” – Tần Mặc Hàn dịu dàng – “Những người thực sự yêu nhau, dù trải qua điều gì, cuối cùng vẫn sẽ ở bên nhau.”
“Ừm.” – Tôi gật đầu – “Mặc Hàn, em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em, Vãn Vãn.” – Anh hôn lên trán tôi – “Anh sẽ dùng cả đời để yêu em, bảo vệ em, không để em phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.”
Tiểu Vãn nằm ngủ yên trong nôi, trên gương mặt còn vương nụ cười ngọt ngào.
Nhìn con, tôi lại nhớ đến lời của Tô Nhược: “Con cái là món quà mà ông trời ban tặng.”
Hết