Chương 6 - Ngọn Gió Đêm Và Bí Mật Đằng Sau
Ba năm trước, anh giống như đang thực hiện nghĩa vụ của một người chồng. Sự quan tâm của anh dành cho tôi phần nhiều đến từ trách nhiệm.
Còn bây giờ, trong mắt anh là tình yêu thật sự, là sự trân trọng.
Mặc Hàn, chuyện của Tô Như…
Đã kết thúc rồi. – Tần Mặc Hàn ngắt lời – Chi phí điều trị của cô ấy, anh vẫn sẽ tiếp tục chi trả, nhưng chỉ vậy thôi. Anh đã nói rõ với cô ấy rồi, giữa chúng tôi không còn bất kỳ ràng buộc tình cảm nào.
Em không có ý gì khác. Chỉ là… nếu cô ấy cần giúp đỡ, chúng ta có thể cùng nhau hỗ trợ.
Tần Mặc Hàn nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Vãn Vãn, em…
Em không phải người bao dung gì đâu. – Tôi nói – Nhưng em không muốn quá khứ ảnh hưởng đến tương lai của chúng ta. Hơn nữa… Tô Như không còn nhiều thời gian. Em hy vọng cô ấy có thể rời đi trong thanh thản.
Trong mắt Tần Mặc Hàn là sự xúc động sâu sắc.
Vãn Vãn, anh có đức gì, phúc gì mà có được người vợ như em?
Đừng nói vậy. – Tôi cười – Chúng ta là vợ chồng mà, phải cùng nhau vượt qua tất cả.
Bữa ăn tối hôm đó kéo dài rất lâu, từ khi trời còn sáng cho đến tận khuya.
Chúng tôi nói rất nhiều. Nói về quá khứ, hiện tại và cả tương lai.
Dần dần, tôi nhận ra Tần Mặc Hàn thật sự đã thay đổi.
Anh trưởng thành hơn, biết trân trọng hơn, và quan trọng là anh đã học được cách thể hiện cảm xúc.
Vãn Vãn. – Sau bữa tối, Tần Mặc Hàn ngập ngừng hỏi – Tối nay… em định ở đâu?
Tôi biết anh đang lo lắng điều gì. Lo rằng tôi vẫn chưa thật sự chấp nhận anh.
Về nhà của chúng ta đi. – Tôi đáp – Mặc Hàn, một khi em đã chọn bắt đầu lại với anh, thì sẽ không chạy trốn nữa.
Đôi mắt Tần Mặc Hàn sáng bừng.
Thật sao?
Thật. – Tôi nắm lấy tay anh – Nhưng… tối nay em muốn ngủ phòng khách.
Gương mặt anh thoáng chút hụt hẫng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Được thôi. Em muốn ngủ đâu cũng được.
Về đến nhà, nhìn mọi thứ quen thuộc, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác khó tả.
Ba năm trôi qua ngôi nhà này không hề thay đổi. Như thể thời gian đã dừng lại ở khoảnh khắc chúng tôi hạnh phúc nhất.
Mặc Hàn. – Tôi quay lại nhìn anh – Tối nay, anh có thể ôm em được không? Chỉ là ôm thôi.
Tần Mặc Hàn nhẹ nhàng ôm lấy tôi, rất dịu dàng, như thể sợ làm vỡ điều gì đó quý giá.
Trong vòng tay anh, tôi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cảm nhận được cảm giác an toàn đã lâu không có.
Có lẽ… chúng tôi thật sự có thể bắt đầu lại từ đầu.
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi mùi đồ ăn thơm lừng.
Bước vào bếp, tôi thấy Tần Mặc Hàn đang làm bữa sáng. Anh mặc tạp dề, trông vô cùng ấm áp và gần gũi.
Em tỉnh rồi à? – Anh quay đầu lại nhìn tôi – Ngủ thêm chút nữa cũng được, sắp xong rồi.
Em không buồn ngủ nữa. – Tôi tiến lại gần – Có cần em giúp gì không?
Không cần đâu, em cứ ngồi chơi.
Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn bóng dáng bận rộn của anh, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp.
Khoảnh khắc như thế này… là điều em từng mơ ước mỗi ngày.
Mặc Hàn. – Tôi đột nhiên lên tiếng – Anh đã từng hối hận chưa?
Hối hận gì?
Hối hận vì đã cưới em. Nếu không có em, có lẽ anh sẽ không bị Tô Như uy hiếp, cũng không phải chịu nhiều áp lực như vậy.
Tay Tần Mặc Hàn dừng lại, anh quay lại nhìn tôi.
Vãn Vãn, anh chưa bao giờ hối hận vì đã cưới em. – Anh bước đến, ngồi xổm trước mặt tôi – Nếu không có em, cuộc sống của anh không còn ý nghĩa gì cả. Ba năm vừa rồi, đau khổ là do chính anh gây ra, không liên quan gì đến em.
Nhưng mà…
Không có nhưng gì hết. – Anh nắm lấy tay tôi – Vãn Vãn, em là điều đẹp đẽ nhất trong đời anh. Làm sao anh có thể hối hận được?
Mắt tôi đỏ hoe.
Mặc Hàn, em yêu anh.
Đây là lần đầu tiên, kể từ khi chia xa, tôi nói lại ba từ ấy với anh.
Tần Mặc Hàn khựng lại trong giây lát, sau đó xúc động hôn lên mu bàn tay tôi.
Anh cũng yêu em, Vãn Vãn. Yêu hơn bất kỳ thời điểm nào trong cuộc đời này.
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.
Tần Mặc Hàn nhíu mày. Sáng sớm thế này, ai có thể đến được chứ?
Anh đi mở cửa, tôi đi theo sau.
Ngoài cửa là một chàng trai trẻ đang đứng, trên tay ôm một bó hoa.
Xin hỏi, cô Lâm Vãn Vãn có ở đây không? – Cậu ta hỏi.
Cô ấy ở đây. Cậu là ai? – Giọng Tần Mặc Hàn có chút lạnh lùng.
Tôi là em trai của Tô Như, tên là Tô Thần. – Chàng trai nói – Chị tôi nhờ tôi đến.
Tôi bước lên. Tô Thần, chào cậu. Có chuyện gì sao?
Tô Thần đưa bó hoa cho tôi.
Chị tôi nói, cảm ơn vì sự tha thứ của chị. Hiện giờ chị ấy đã nhập viện và muốn gặp chị một lần.
Tôi nhận lấy bó hoa. Là hoa hồng trắng, loài hoa mang ý nghĩa tôn trọng và tình yêu thuần khiết.
Bệnh tình của cô ấy…
Xấu đi rồi. – Trong mắt Tô Thần là nỗi đau – Bác sĩ nói, có lẽ… chỉ còn vài ngày nữa thôi.
Tôi và Tần Mặc Hàn nhìn nhau, trong mắt đều là cảm xúc khó tả.
Chúng ta đến thăm cô ấy đi. – Tôi nói.
Một tiếng sau, chúng tôi có mặt tại bệnh viện.
Tô Như nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, trắng bệch như tờ giấy, nhưng tinh thần vẫn khá ổn.
Thấy chúng tôi vào, cô ấy cố gắng ngồi dậy.
Vãn Vãn, Mặc Hàn, hai người đến rồi.
Tô Như, chị cảm thấy sao rồi? – Tôi bước đến bên giường, nhẹ giọng hỏi.
Cũng ổn. – Tô Như mỉm cười – Vãn Vãn, thấy hai người quay lại bên nhau, chị thật sự rất vui.
Việc điều trị của chị…
Đã ngừng rồi. – Tô Như lắc đầu – Bác sĩ nói điều trị tiếp cũng không có ý nghĩa gì. Chị không muốn làm phiền ai thêm nữa.
Sao lại như vậy được? – Tôi bối rối – Chúng ta vẫn có thể tìm cách…
Vãn Vãn. – Tô Như nắm lấy tay tôi – Chị đã sống đủ rồi. Ba năm qua chị sống trong dằn vặt và tội lỗi. Giờ cuối cùng cũng được giải thoát.
Nước mắt tôi rơi xuống. Dù sao đi nữa, cô ấy cũng là một con người, một sinh mạng.
Tô Như, chị có muốn… làm bạn với em không? – Tôi hỏi.
Tô Như ngẩn ra một lúc, rồi nước mắt rưng rưng.
Vãn Vãn, em thật sự muốn làm bạn với chị sao?
Em muốn. – Tôi gật đầu thật mạnh – Tô Như, mọi chuyện đã qua rồi. Em không trách chị nữa.
Cảm ơn em, Vãn Vãn. – Tô Như bật khóc – Chị đã làm rất nhiều điều sai trái, nhưng gặp được em vào những ngày cuối đời, chị cảm thấy thật may mắn.
Tần Mặc Hàn cũng tiến lại gần.
Tô Như, nếu chị cần gì, cứ nói với chúng tôi.
Chị không cần gì cả. – Tô Như nhìn chúng tôi – Chị chỉ hy vọng hai người hạnh phúc. Đó là sự đền bù lớn nhất cho chị rồi.
Chúng tôi ở lại bệnh viện cả ngày hôm đó.
Tô Như kể rất nhiều chuyện. Về quá khứ, về những điều tiếc nuối, và cả những ước mơ còn dang dở.
Vãn Vãn, bao giờ hai người định có em bé? – Cô ấy bất ngờ hỏi.
Tôi và Tần Mặc Hàn đều ngạc nhiên. Chúng tôi chưa từng bàn về chuyện đó.
Chắc là… cũng sớm thôi. – Tôi hơi ngại ngùng trả lời.
Vậy thì tốt quá rồi. – Tô Như mỉm cười – Con cái là món quà của ông trời. Hai người phải trân trọng đấy nhé.
Chúng tôi sẽ trân trọng. – Tần Mặc Hàn nói.
Tối hôm đó, Tô Như ra đi trong giấc ngủ.
Cô ấy ra đi rất yên bình, trên môi vẫn còn nụ cười nhẹ.
Tô Thần khóc rất nhiều. Chúng tôi ở lại bên cậu ấy cho đến khi cậu bình tĩnh lại.
Tô Thần, nếu cần gì, cứ liên hệ với bọn chị bất cứ lúc nào. – Tôi nói với cậu.
Cảm ơn chị Vãn Vãn. – Giọng Tô Thần nghẹn ngào – Chị em đã nói đúng. Chị thật sự là một người tốt.
Trên đường về nhà, tôi và Tần Mặc Hàn đều im lặng.
Em đang nghĩ gì vậy? – Anh hỏi tôi.
Em đang nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống. – Tôi trả lời – Tô Như đã rời đi, nhưng cô ấy đã làm được một điều tốt đẹp cuối cùng cho chúng ta. Có lẽ… đó chính là lý do mà cô ấy tồn tại.
Đúng vậy. – Tần Mặc Hàn nắm chặt tay tôi – Vãn Vãn, chúng ta phải trân trọng những gì đang có.
Ừm. – Tôi gật đầu – Mặc Hàn, mình sinh con nhé.
Tần Mặc Hàn nhìn tôi đầy xúc động.
Thật không?
Thật. – Tôi mỉm cười – Em muốn có một cậu con trai đẹp trai giống anh, hoặc một cô con gái xinh xắn giống em.
Anh thì mong có một cô con gái dịu dàng giống em. – Tần Mặc Hàn nói – Vãn Vãn, cảm ơn em vì đã sẵn sàng sinh con cho anh.
Ngốc à, chúng ta là vợ chồng, điều đó là lẽ đương nhiên.
Tối hôm đó, chúng tôi thật sự ôm lấy nhau, không còn rào cản, không còn nghi ngờ, chỉ còn lại tình yêu thuần khiết.
Ba tháng sau, tôi mang thai.
Khi bác sĩ thông báo tin vui, Tần Mặc Hàn xúc động đến suýt ngất.
Vãn Vãn, chúng ta có con rồi! – Anh ôm tôi quay vòng vòng, vui mừng như một đứa trẻ.
Nhỏ thôi, đây là bệnh viện đấy. – Tôi vừa cười vừa vỗ nhẹ vào người anh – Cẩn thận, đừng dọa đến em bé.
Đúng đúng, phải bảo vệ em bé. – Tần Mặc Hàn lập tức đặt tôi xuống, cẩn thận đỡ lấy tay tôi – Vãn Vãn, em có thấy khó chịu ở đâu không? Có mệt không?
Em ổn mà. – Tôi nhìn dáng vẻ lo lắng của anh, vừa buồn cười vừa cảm động – Mặc Hàn, em chỉ mang thai thôi, đâu phải mắc bệnh gì nghiêm trọng.
Nhưng cũng phải cẩn thận. – Tần Mặc Hàn nghiêm túc – Từ giờ trở đi, em không cần làm gì cả, cứ yên tâm dưỡng thai thôi.
Về đến nhà, Tần Mặc Hàn lập tức bật chế độ “chồng quốc dân”.
Anh mua đủ loại đồ cho bà bầu, nghiên cứu thực đơn dinh dưỡng, còn mời hẳn chuyên gia dinh dưỡng và người giúp việc riêng.