Chương 5 - Ngôi Vị Của Quý Phi
ta cùng Thái tử hái thêm rất nhiều táo, còn dự tính đem về chia cho đế hậu một ít.
Đúng lúc đang ăn uống vui vẻ thì bị cấm quân tìm tới.
Thái tử trượt chân, nhào thẳng vào lòng ta.
ta vội đỡ lấy hắn, mùi long diên hương phảng phất.
ta hít hít mũi. Ừm… thơm thật, mùi này, thật dễ chịu.
Cành cao, ta lại siết chặt lấy Thái tử thêm một chút.
Quản sự Đông cung vừa khóc vừa gọi: “Điện hạ, Trắc phi nương nương, nếu không mau hồi cung, Hoàng hậu nương nương sẽ thân chinh giá lâm tìm người mất!”
ta thở dài.
Phải rồi, mẫu hậu ta đúng là làm được chuyện ấy thật.
19
ta dìu Thái tử xuống cây, vừa buông tay, Thái tử lại đổ người vào lòng ta.
ta vội vàng vòng tay ôm chặt lấy.
Thơm thơm, mềm mềm, ai lại chẳng thích?
Vậy nên ta chẳng nói chẳng rằng, liền ôm eo Thái tử, xoay người một vòng, mang theo chàng biến mất khỏi ánh mắt của mọi người.
Chẳng ngờ khi hạ thân, liền đụng ngay mặt Hoàng hậu nương nương.
Vừa thấy Thái tử, Hoàng hậu liền chạy lại, xoay ngang trở dọc kiểm tra một phen, sau mới yên lòng.
Rồi thì, đến lượt ta.
Chỉ thấy Hoàng hậu bước về phía ta, tư thế chẳng khác nào mẫu thân ta năm xưa cầm roi gà chạy tới.
ta hơi sợ.
Chỉ là… nàng mới đi được ba bước thì Thái tử đã nắm lấy tay áo nàng, nói: “Mẫu hậu, nhi thần mệt rồi.”
Hoàng hậu lập tức rụng phòng tuyến, mày giãn mắt cười: “Vậy chúng ta vào trong thôi.”
ta đứng nơi cửa, trông thấy Thái tử quay đầu lại, mỉm cười với ta một cái.
Dáng vẻ ấy, thật sự khiến lòng người xao xuyến.
20
Nhưng chuyện đến đó vẫn chưa xong.
Đêm ấy, ta đang ngủ lơ mơ, bỗng nghe Tiểu Xuân gõ cửa phòng.
ta chẳng buồn để tâm, trở mình rồi ngủ tiếp.
Trong lúc mơ màng, hình như nghe thấy cửa mở khép một hồi. ta kéo chăn trùm kín đầu, tiếp tục mộng đẹp.
Thế nhưng… càng ngủ lại càng cảm thấy có điều chẳng ổn.
Bên tai thấp thoáng vang lên tiếng thút thít.
“Trắc phi… ta khó chịu…”
ta lập tức tỉnh táo.
Giọng nói êm dịu như ngọc chảy ấy, trong Đông cung, chỉ có một người.
Mà người đó… giờ đang ở trên giường của ta.
ta bật dậy, đảo mắt nhìn quanh — đúng là phòng ta không sai.
“Hoàn Hoàn… ta khó chịu…”
Cúi đầu nhìn xuống, liền thấy một đôi mắt long lanh nước, Thái tử cắn môi dưới, trông như chịu khổ hình cực lớn.
Đầu óc ta có phần mơ hồ — Thái tử thế này, thật dễ khiến người ta phạm tội.
ta hít sâu mấy hơi, trấn định tâm thần.
Song Thái tử chẳng để ta kịp lấy lại bình tĩnh, đã sà cả người vào lòng ta.
ta thuận thế ôm lấy, phải thừa nhận… tay chân Thái tử mềm mại thật dễ chịu.
Tiểu Xuân vội vàng chạy vào giải thích nguyên do Thái tử xuất hiện tại phòng ta.
Thì ra, vì ăn phải táo sống nên sinh đau bụng.
Thái y nói, chỉ cần xoa bóp là đỡ.
Tay ta đang đặt trên bụng Thái tử bỗng khựng lại mấy nhịp — trong truyện đâu có viết thế này?
21
ta ôm Thái tử mà xoa bụng tới tận hai canh giờ, mãi đến khi hắn không còn đau mới chịu ngủ.
Vì đã quá khuya, Thái tử cũng chẳng buồn quay về phòng nữa, vậy là ta ôm hắn ngủ thêm một đêm.
Hương thơm dìu dịu lướt qua mũi, ta ngủ một giấc thật ngon.
Thái tử trải qua một đêm chịu khổ, hôm sau Hoàng thượng liền chuẩn tấu miễn triều.
ta khi tỉnh dậy thì đã gần chính ngọ, Thái tử vẫn đang say giấc.
Mới mở mắt, ta liền bắt gặp gương mặt phóng đại kia — gò má chàng áp sát thái dương ta, mũi chạm nhẹ má bên.
ta hơi động đậy đầu, môi liền khẽ chạm vào môi Thái tử.
ta giật nảy mình, vội vàng nghiêng đầu tránh ra.
Thái tử vẫn ngủ say, chỉ là đôi lông mi dài kia khẽ run lên.
Vẫn đẹp như thế.
Đêm qua để tiện cho việc xoa bụng, ta đã ôm eo Thái tử, kéo hắn gọn vào lòng.
Lúc này tỉnh lại, tư thế vẫn như cũ.
Tim ta đập thình thịch chẳng yên.
Theo lý, giờ nên buông ra.
Nhưng mà… nam tử mềm mại thơm thơm thế này, ai nỡ buông tay?
ta lại nhẹ nhàng dời mặt sát lại gần, khép mắt, ngủ tiếp một lát nữa.
Dĩ nhiên là ta chưa hề ngủ.
Chỉ cần ta không mở mắt, thì chẳng ai biết ta đang danh chính ngôn thuận mà chiếm tiện nghi của Thái tử.
Cứ thế nằm đến khi bụng cồn cào phản đối, cả hai mới lười nhác bò dậy.
Người trong lòng ta vừa ngồi dậy, ta mới khẽ mở mắt, bắt gặp đôi mắt đang mỉm cười nhìn mình: “Chàng tỉnh rồi à? Thiếp vừa tỉnh.”
Thái tử cũng cười đáp: “Cũng như Trắc phi, Cô cũng vừa mới tỉnh dậy.”
ta toe toét nhìn Thái tử.
22
Táo năm nay… quả thực lợi hại.
Hành hạ Thái tử suốt tròn một tháng.
Cứ đến đêm là Thái tử lại lặng lẽ chui vào phòng ta.
Vậy nên ta lại cần mẫn mà xoa bụng cho chàng.
Nhờ biểu hiện xuất sắc, ta nay đã có thể nhân lúc xoa bụng mà khẽ sờ eo Thái tử một cái.
Giờ ta cũng hiểu vì sao năm xưa mẫu thân lại để mắt đến phụ thân rồi.
Nam nhân mà, mềm mềm yếu yếu mới dễ ức hiếp.
Tiểu Xuân kể, hiện giờ trong ngoài Đông cung đều đồn rằng sắp có Hoàng tôn.
ta thì hồ đồ, bản thân mang thai khi nào cũng chẳng hay biết.
Ngay cả mẫu thân cũng sai người gửi thư, bảo ta mau về phủ một chuyến.
Tối ấy, mẫu thân chuẩn bị mấy vò rượu trắng đã ủ lâu năm.
Hai mẹ con, mỗi người ôm lấy một vò.
Tính ra, từ ngày ta gả vào Đông cung, chưa từng cùng mẫu thân thoải mái mà uống rượu.
Dạo này tâm trạng ta tốt, liền khui vò rượu, cụng với mẫu thân một cái, rồi tu liền mấy ngụm.
Mẫu thân cũng vui, uống lấy uống để, đúng là nữ trung hào hán.
Ngươi một ngụm, ta một ngụm, chẳng mấy chốc mỗi người đã cạn ba vò lớn.
Uống đến cao hứng, ta hỏi mẫu thân: “Năm xưa sao người lại chọn phụ thân con?”
Mẫu thân lại tu thêm một chén, rồi đáp: “Hồi nhỏ đám trẻ cùng chơi, chỉ có phụ thân con là yếu nhất, lại cứ thích theo đuôi, cuối cùng toàn là ta ra tay cứu.”
ta ợ một cái: “Vậy mà người vẫn chịu gả cho ông ấy?”
Mẫu thân nhíu mày khinh bỉ: “Cứu người ta mười mấy năm rồi, cũng chẳng ngại cứu thêm mấy chục năm nữa.”
ta gật đầu: “Hình như con hiểu rồi…”