Chương 2 - Ngôi Sao Bạc Mệnh Giữa Phúc Tinh
Trời cao chứng giám. Tuy xiêm y ta là vải thô, nhưng phụ mẫu đã đặc biệt mời thợ thêu giỏi nhất thành cho ta.
Ta cau mày, hơi mất kiên nhẫn: “Ta là Trầm Chi Ý, muội muội song sinh của Trầm Vân Dao.”
Nàng ta kinh ngạc nhìn ta từ đầu đến chân, ánh mắt càng lúc càng kỳ quái.
Đồ cổ quái.
Ta lắc đầu, vòng qua nàng để tìm tỷ tỷ. Hôm nay ta còn việc quan trọng phải làm.
Năm ta sáu tuổi, từng theo phụ thân vào cung. Quốc sư lén tìm ta.
Hắn nói, vì ta rơi xuống trần mà làm loạn vận mệnh kiếp này của tiểu Phúc Châu, nàng vốn định sinh ra để ở hậu vị. Vì thế ta phải giúp nàng tìm được người định mệnh.
Ta vỗ trán. Chuyện nhỏ! Kéo nàng với Thái tử lại gần không phải được sao? Không ngờ đường đường Thần Nghèo như ta, lại có một ngày phải làm bà mối cho người khác.
4
Vừa bước vào nội viện, còn chưa kịp tìm thấy tỷ tỷ, nữ tử vừa chắn đường ta lúc nãy lại theo sát phía sau.
“Trầm Vân Dao ngày ngày ăn vận lộng lẫy như hoa, sao ngươi lại giống y một nha hoàn thế này?”
Ta khựng bước, mặt không đổi sắc liếc nàng ta một cái. Người này thật chẳng có mắt nhìn — ta rõ ràng là mỹ nhân, phụ thân vẫn bảo ta là kiểu tiểu gia bích ngọc.
“Không nói ta cũng đoán được, nhất định ngươi trong nhà chẳng được ai thương, ai nấy đều chỉ nhìn mỗi Trầm Vân Dao.”
Hỏng rồi. Đây đúng là loại người mẫu thân từng dặn — chuyên môn khiêu khích ly gián.
Nàng ta cứ thế bám theo ta, vừa đi vừa lải nhải nói xấu tỷ tỷ: nào là giả vờ đoan trang, giả làm hiền lành, nào là áp chế muội muội…
Ta nghe đến phát phiền, nhưng lại lười cãi nhau.
Bỗng một ý tưởng lóe lên — có rồi.
Tuy đã đầu thai, nhưng ta vẫn mang theo chút thần khí “Thần Nghèo”, khiến người ta phá của vài món thì đâu khó gì.
Ngay khi ta lén vươn tay về phía thắt lưng nàng ta, phía xa đã vang lên tiếng gọi của cung nữ thân cận bên tỷ tỷ. Ta vừa quay đầu, bàn tay liền áp lên một chỗ… dày dặn, đàn hồi.
Không ngờ thắt lưng nàng ta lại có cảm giác kỳ quái đến vậy.
Ta theo bản năng bóp một cái, định bỏ chạy tìm tỷ tỷ.
Nào ngờ cổ tay bị bóp chặt, mạnh đến mức ta suýt bật ngửa. Tầm mắt dần nâng lên, lọt vào đáy mắt ta là một gương mặt tuấn lãng, kiếm mày tinh mắt.
Giọng nam tử vốn êm tai, lúc này lạnh tựa gió tuyết, từng chữ nghiến ra qua kẽ răng:
“Ngươi là nha hoàn nhà nào.”
“Á?”
Tỳ nữ Thôi Nhi của tỷ tỷ vội chạy tới: “Thất hoàng tử thứ tội. Tiểu thư nhà ta từ nhỏ thân thể suy nhược, vừa rồi đứng lâu sinh choáng, nên mới vô tình dựa vào người. Mong điện hạ thứ lỗi.”
Ta nhìn nam tử rồi lại nhìn Thôi Nhi đang ra hiệu nháy mắt với ta. Lập tức tỉnh ngộ: “Đúng, ta chưa đứng vững nên mới vịn một cái.”
Mặt nam tử càng đen kịt: “Ngươi vẫn quen ‘vịn người’ như thế?”
Ta nghiêm túc gật đầu: “Vâng.”
“Ngươi tốt nhất đừng để ta biết ngươi là ai!”
5
Nhìn bóng lưng vị hoàng tử nọ giận dữ rời đi, ta ngơ ngác quay sang nhìn Thôi Nhi.
Thôi Nhi dài giọng than: “Tiểu thư ơi, dù người có thèm… sắc đẹp đến mấy cũng không thể giữa thanh thiên bạch nhật mà sờ mông người ta được.”
“Ta sờ hắn chỗ nào cơ?”
“Mông ạ.”
Ta trợn tròn mắt, gương mặt lập tức đỏ bừng.
Tới tận khi ngồi bên cạnh tỷ tỷ, hai má ta vẫn hồng như tẩm sương.
Tỷ đưa tay chạm trán ta, lo lắng: “Có chạm phải đồ vật quý giá gì không? Sao mặt lại nóng thế này?”
Ta xấu hổ muốn tìm lỗ chui xuống, vùi đầu vào lòng tỷ tỷ. Trong khoảng ấy, còn nghe tiếng Thôi Nhi nín cười không nổi.
“Dao nhi, cùng ta đi dạo đôi chút được không?”
Giọng nói ấm áp vang lên trên đỉnh đầu. Ngẩng nhìn theo tiếng động — là Thái tử.
Vẫn còn thời gian mới đến yến tiệc, ta từ lòng tỷ tỷ ngồi thẳng dậy, thuận tiện nở nụ cười thân thiện với Thái tử.
Chàng nhẹ nhàng đáp lễ: “Nhị tiểu thư.”
Nhìn từ xa bóng hai người sóng vai mà đi — hai chữ: xứng đôi.
Một vị “Hồng tuyến tiên” đạt chuẩn phải dõi theo đôi lứa mình đang tác hợp.
Vậy nên ta đuổi Thôi Nhi đi, len lén bám theo phía sau.
Nửa đường còn chạm mặt Thất hoàng tử.
Hắn vừa bước một bước, ngọc bội nơi hông liền rơi xuống. Nhặt lên cột lại chưa đi được năm bước, cái túi tiền lại rớt.
Đoạn đường ngắn ngủi, hắn ba bước rơi một ngọc bội, năm bước rớt một túi tiền, cứ thế lặp đi lặp lại.
Ta lúng túng dời mắt. Người này quá cảnh giác, phá tài đúng là khó. Đúng lý ra đồ đạc phải rơi lúc người ta chẳng hay biết, đó mới là “phá”.
6
Tỷ tỷ và Thái tử đang trò chuyện bên hồ.
Cành lá che khuất tầm nhìn, ta đảo mắt nhìn quanh rồi dừng ở thân cây bên cạnh.
Ta leo lên, lấy tay chùi sạch bụi bám trên ống tay áo.
Hai người dường như trò chuyện rất hợp ý. Thái tử bất chợt xúc động, nắm lấy tay ngọc của tỷ.
Tỷ thì giơ khăn che nửa mặt, đầu hơi nghiêng xuống, bày ra dáng vẻ thẹn thùng của tiểu nữ nhân.
Nhưng ta lại cảm thấy có gì đó sai sai — vì lúc tỷ tỷ ghét con chó nhỏ trong nhà lăn bùn, nàng cũng làm đúng cái biểu cảm này.